Tô Thanh Ý nhìn anh cúi người xuống, thầm nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
Đừng nhìn, đừng nhìn nữa, người đàn ông kiểu này cứ nhìn mãi cũng chỉ thêm đau lòng vô ích mà thôi.
Nhưng người đang đứng dưới gốc cây dẻ ngựa dường như cảm nhận được điều gì, bất ngờ quay đầu lại nhìn về phía cô.
Khi còn đi học, Tô Thanh Ý cũng từng thích người khác, nhưng kiểu vừa nhìn hai lần đã thích mê thế này thì đúng là chưa từng có bao giờ.
Tô Thanh Ý cố tỏ ra bình tĩnh, dời mắt đi.
Cô cầm bó nhang được tặng kèm khi xin đèn lúc nãy, đi về phía lư hương đá chạm trổ trước điện.
Bên cạnh lư hương là một giá cắm đầy nến đang cháy. Tô Thanh Ý lấy một nén nhang, đang định châm vào ngọn nến thì bỗng cảm thấy một bóng đen đổ xuống từ phía sau. Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi cài
cúc màu đen, mặt không chút biểu cảm, đang đứng sau lưng cô, tay cũng cầm một bó nhang giống hệt cô.
Anh vẫn giữ gương mặt không chút biểu cảm ấy.
Hàng mi rậm tự nhiên rũ xuống, mí mắt mỏng che đi một phần con ngươi. Sống mũi cao thẳng tự nhiên, đường nét đẹp như tượng tạc.
Anh cũng đang đánh giá cô.
Chỉ khác với nỗi lòng tan nát của cô, trong ánh mắt sâu thẳm của anh lại có thêm một tia dò xét. Tim Tô Thanh Ý đập thình thịch, nhưng mặt vẫn cố giữ vẻ bình thản. Thấy mình châm mãi không được nén nhang, cô lặng lẽ né sang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-son-noi-tan-cung/2788419/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.