Ban đầu Tô Thanh Ý không hiểu anh nhìn ra manh mối từ đâu, sau đó mới phản ứng lại, bàn tay đang bị anh nắm không biết từ lúc nào đã lạnh đi.
Cô ra vẻ thản nhiên cười nói: “Sao em lại quen cô ta được chứ.”
Lục Cảnh Trần lặng lẽ nhìn cô không nói gì.
Đôi mày sâu thẳm lộ ra vẻ thương xót của người đã nhìn thấu nhưng không nói toạc.
“Em chỉ cảm thấy,” ngón trỏ thon dài của Tô Thanh Ý khẽ gõ nhẹ lên miệng mình, “tay anh ấm thật đấy.”
Ngón tay đang nắm lấy tay cô của anh bất giác siết lại.
Nhưng rất nhanh lại phản ứng kịp, anh ung dung dời tầm mắt đi, nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì,” Tô Thanh Ý lễ phép đáp: “Mà sao anh không chụp ảnh đi? Đây là đại minh tinh đó.”
“Tôi không mê ngôi sao,” anh nhàn nhạt nói: “Không quen.”
“Không quen?” Tô Thanh Ý như có điều suy nghĩ, cụp mắt xuống: “Vậy anh có quen ngôi sao nào không?”
Anh nghĩ nghĩ, “Cô muốn làm gì?”
“Chúng ta thảo luận chút đi.” Tô Thanh Ý cố gắng tạo dựng chủ đề chung với anh, qua đó kéo gần khoảng cách.
“Không có hứng thú.”
“Vậy anh có hứng thú với cái gì?”
Lục Cảnh Trần cũng không muốn thảo luận sâu vấn đề này với cô, cô luôn cho anh cảm giác như thấy có kẽ hở là lách vào ngay, một khi biết anh thích gì, sẽ lập tức tìm cách tấn công anh.
“Không thích gì cả.” Anh nhàn nhạt từ chối.
“Ồ?” Cô tỏ ra rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-son-noi-tan-cung/2788437/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.