Khi Lục Cảnh Trần nghe câu đó, trong đầu anh bất giác hiện lên đôi mắt sáng ngời cười cong cong của Tô Thanh Ý cùng giọng điệu trêu chọc mỗi khi cô gọi anh là “anh ơi”.
Anh lặng lẽ lau khô vết nước trên tay, nói: “Không cược.” “Vì sao?”
“Vì tôi không thích cờ bạc.”
Nói xong, anh đi thẳng ra phòng khách.
Tuy Phương Trục không tin, nhưng cũng đành bỏ qua.
Lục Cảnh Trần đi đến phòng khách, vô tình liếc thấy Tô Thanh Ý đang ngồi trên sofa. Tô Thanh Ý nhìn như đang trò chuyện với Biên Khiếu, nhưng thực tế là ngay khi anh vừa ra, ánh mắt cô đã bất giác hướng về phía này.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tô Thanh Ý thoáng ngẩn người, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, lặng lẽ thu hồi tầm mắt.
Lục Cảnh Trần cũng không ở lại lâu, nói với Phương Trục trong bếp một tiếng “Tôi xuống dưới lầu ngồi một lát” rồi xoay người đi xuống lầu, mãi đến lúc ăn cơm mới đi lên.
Lúc ăn cơm, giữa hai người cũng không có nhiều chuyện trò, rõ ràng ngồi đối diện hai bên bàn ăn, mà số câu nói qua lại không vượt quá mười câu.
Trên bàn ăn toàn là giọng của Biên Khiếu.
May mà Biên Khiếu là một người rất biết nói chuyện, tiếng cười trên bàn ăn không hề ngớt, ngay cả Lục Cảnh Trần cũng không nhịn được mà nhìn anh ta vài lần.
Biên Khiếu lại hiểu sai ý.
Cho rằng Lục Cảnh Trần đang tạo cơ hội cho mình, ý vị sâu xa nháy mắt với anh.
Lục Cảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-son-noi-tan-cung/2788439/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.