Sau khi Tô Thanh Ý nói với Tô Ngọc là không về ăn cơm, cô ghé qua đường mua một ít đồ ăn chín và trái cây, mang đến tiệm đồ cổ.
Lúc cô đến đã hơn sáu giờ, ngọn núi xanh ngoài cửa sổ tĩnh lặng, những cuộn mây trắng được dát trên nền trời u ám, tựa như một bức tranh thủy
mặc. Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, gian bếp vang lên những âm thanh vụn vặt của cuộc sống thường nhật.
Cô tìm theo âm thanh nhìn vào trong bếp.
Chỉ thấy Lục Cảnh Trần mặc một chiếc áo thun cổ bẻ màu sáng, một tay đút túi, tay kia đang xào cá trong nồi. Vì anh đứng quay lưng về phía cô, Tô Thanh Ý không nhìn thấy mặt anh, chỉ có thể nhận ra anh đã cắt tóc, phần tóc sau gáy và hai bên mai đều ngắn hơn so với lần trước gặp.
Cô không khỏi có chút ngẩn ngơ.
Lúc này, anh hơi nghiêng đầu, đưa tay lấy đĩa thức ăn dự phòng đặt bên cạnh. Hàng mi rậm theo mí mắt cụp xuống tự nhiên trải ra, sống mũi cao thẳng cùng đường nét lạnh lùng bên gò má tạo thành một đường cong như được dao khắc rìu đẽo.
Tô Thanh Ý trong thoáng chốc như bị thứ gì đó đánh trúng.
Trái tim đột nhiên đau nhói không kịp đề phòng, sao có thể có người chỉ tùy tiện một cái quay đầu cũng có thể đẹp đến nhường này, thật là muốn mạng mà.
Hình như Lục Cảnh Trần cũng cảm giác được điều gì, ngước mắt nhìn về phía cô.
Tô Thanh Ý không muốn mất mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-son-noi-tan-cung/2788452/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.