Tô Thanh Ý cũng không đáp lại anh.
Rồi cô chuẩn bị ngồi dậy từ trong lòng anh, nhưng anh lại không có ý tránh ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nhắm chặt của cô, nói:
“Hửm?”
Lúc này Tô Thanh Ý mới từ từ mở mắt.
Mơ màng nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng của anh, cô không khỏi tỉnh táo hơn một chút, nhưng khi cô định nhìn kỹ hơn, hàng mi rậm của anh đã cụp xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt, lúc ngước lên lại là đôi
mắt dịu dàng, mang theo một tia mong đợi. Tô Thanh Ý đầy ẩn ý nghiêng đầu.
Đưa tay ôm lấy cổ anh.
“Anh à, không phải anh rất biết nhẫn nhịn sao? Bây giờ… so đo với cậu ấy làm gì?”
Lục Cảnh Trần ***** môi.
Đang định phủ nhận, lại nghe cô nói: “Lúc em và cậu ấy ở sân bóng rổ, anh thấy rồi đúng không? Không phải anh rất rộng lượng bảo em cứ từ từ xem sao? Anh gọi điện cho em, em cũng đã nói với anh, cậu ấy là
kiểu người em muốn yêu đương đúng không? Kết quả anh vẫn tự tin không sợ hãi như vậy, cách hai ngày mới đến hỏi em tiến độ sự việc? Sao nào, anh mới biết đến sự tồn tại của một người như vậy từ hôm qua
à?” Cảm xúc của Tô Thanh Ý cũng dâng lên, giọng bất giác lớn hơn: “Anh tự tin đến vậy sao?”
Lục Cảnh Trần cụp mi mắt không phủ nhận.
Anh gỡ một bàn tay đang vòng sau cổ mình của cô xuống, nhẹ nhàng
hôn lên mu bàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-son-noi-tan-cung/2788478/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.