Xuân Tín trộm cơm rất có kế hoạch.
Nàng đã sớm chuẩn bị sẵn túi ni lông, xới nửa bát cơm vào túi, rồi ra sân giả vờ ăn một lát, làm như đã ăn xong, lại vào nhà xới thêm. Cứ lặp lại như vậy ba lần, thế là đã trộm đủ cơm cho Tuyết Lí.
Chờ đến khi ông bà nội ăn cơm xong bắt đầu xem TV, không ai để ý đến nàng, nàng mới lén lút chuồn ra ngoài mang cơm cho Tuyết Lí.
"Lạnh rồi, cậu có muốn hâm nóng không? Nhà cậu có nồi không?"
Tuyết Lí đổ cơm từ túi vào bát, tìm một cái thìa rồi cứ thế đứng bên cửa sổ xúc ăn. "Không lạnh đâu, tớ không biết dùng nồi."
Xuân Tín "He he" cười. "Cơm nhà tớ ngon không?"
Người già vị giác thường bị thoái hóa, nên đồ ăn thường nhiều dầu mỡ, cay lại còn mặn. Tuyết Lí hồi bé cũng sống cùng ông bà nội, nên thật ra không thấy có vấn đề gì, chỉ thấy cay thôi.
Cô uống nước ừng ực, rồi lắc đầu lia lịa. "Ngon lắm."
Xuân Tín vui đến mức khoa tay múa chân. "Lần sau tớ lại trộm cho cậu ăn nữa nhé!"
Khi nói chữ "trộm", nàng cố tình hạ thấp giọng, cảm thấy vừa k1ch thích lại vừa vui, hai tay nắm chặt lại rồi nhảy tưng tưng tại chỗ vài cái.
Tuyết Lí toe toét cười ngây ngô.
Nàng thật đáng yêu.
Xuân Tín nói: "Mẹ cậu phải sau chín giờ mới về, cậu mà đợi mẹ về thì đói meo từ lâu rồi."
Tuyết Lí ăn xong, giấu chiếc túi ni lông xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-tin-buong-xuong-ha-tien-co/2765985/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.