Từ huyện Đa đến thành phố Nam Châu, xe buýt chạy mất bốn tiếng. Xuân Tín ngồi ở hàng ghế sau, cuộn tròn người lại như một chú mèo con bị dầm mưa, thỉnh thoảng lại khẽ nấc lên, tiếng khóc nghẹn ngào.
Con đường phía trước mịt mờ, nàng còn quá nhỏ, ngây thơ, chỉ biết rằng sau này có lẽ sẽ không còn được gặp lại ông bà nội, cũng không được gặp Đông Đông nữa.
Nghĩ đến đây, nỗi buồn không sao kìm nén nổi, nước mắt lại một lần nữa trào ra, lặng lẽ chảy dài trên gò má.
Mặt cũng khóc đến đau rát, mỗi lần nước mắt rơi xuống, cảm giác đau đớn lại càng dữ dội, mũi bị tay áo lau đến rớm cả máu.
Vội vội vàng vàng, rất nhiều món đồ nhỏ không nỡ rời xa đều không kịp mang theo: cuốn từ điển kẹp đầy hoa khô, chiếc quần dài còn khá mới mà chị họ không dùng nữa, cục tẩy nhặt được có mùi thơm, cây bút chì Trung Hoa mà Đông Đông tặng...
Tất cả đều là bảo bối của nàng.
Doãn Nguyện Xương ngồi ở ghế bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần. Xuân Tín khẽ khàng lật cặp sách. Lúc bị đuổi ra khỏi nhà, Doãn Nguyện Xương đã nhét tất cả những thứ linh tinh lộn xộn vào cặp của nàng, khiến nó căng phồng lên.
Xuân Tín lôi từng thứ một ra, đặt lên chiếc ghế trống bên cạnh. Trong đó thế mà còn có cả hai đôi tất và một chiếc áo khoác mỏng của Doãn Nguyện Xương.
Gáy vẫn giữ bất động, Xuân Tín liếc mắt qua, rồi nhanh chóng quay lại, hít một hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-tin-buong-xuong-ha-tien-co/2765995/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.