Học kỳ sau của lớp Tám, phần thưởng tích điểm mà Tuyết Lí đặt ra cho Xuân Tín là được cùng cô về miền Bắc ăn Tết.
Ông bà nội của Tuyết Lí nhớ cô.
Từ khi Tuyết Lí chín tuổi đến huyện Đa, sau này lại định cư ở thành phố Nam Châu, đến bây giờ cũng đã bảy tám năm cô chưa về lại.
Tuần trước ông bà nội gọi điện hỏi nghỉ đông có về được không, Tưởng Mộng Nghiên gật đầu, Tuyết Lí cũng không có gì không muốn, thế là quyết định như vậy.
Nhưng Xuân Tín không biết mình cũng được đi. Nàng đâu phải cháu gái ruột của ông bà nội Tuyết Lí, không có lý do gì để đi theo người ta cả.
Tuyết Lí cũng không hề tách riêng chuyện này ra nói, nguyên nhân chủ yếu là cô vốn không hề nghĩ đến chuyện không đưa Xuân Tín theo, nên đương nhiên cũng chẳng có gì phải nhấn mạnh.
Bên ông bà nội ở Khang Thành cũng đã sớm được thông báo rồi. Hai đứa con gái thân thiết thì cứ cùng nhau về thôi, trong nhà chỉ có hai ông bà già, đông người lại càng thêm náo nhiệt.
Chiều thứ Ba thi xong môn cuối cùng, tối đó hai người cùng nhau đi tắm. Xuân Tín nghĩ đến việc Tuyết Lí mấy ngày nữa sẽ đi, lòng buồn rười rượi, lúc kỳ cọ cho người ta cũng dùng hết sức.
Tuyết Lí đau đến mức "Ui ui" kêu lên, quay đầu lại: "Cậu muốn giết tớ à!"
"Tớ kỳ cọ cho cậu sạch sẽ một chút, sao lại thành giết cậu rồi?" Xuân Tín không chịu được khích bác,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-tin-buong-xuong-ha-tien-co/2766014/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.