Kí ức được chắp ghép từ một số mảnh vụn rời rã nhưng liên tục. Cũng là một dòng nước lặng lẽ mà xối xả không chừa chỗ nào, làm cô phải cố gắng bám víu lấy một tảng đá để tì lên, trì lại. Nước sông đập đánh, bao bọc, cuốn cô trôi theo, không còn sức đâu nhận ra và thay đổi phương hướng nữa. Vào một lần dằn vặt nhau dữ dội, Thanh Trì gầm lên, Khánh Trường, em hung hăng ghê gớm thế này là do hồi nhỏ không ai bảo ban, không ai giáo dục. Vì thế mà em ngang ngược lột luôn da mặt người ta, không kiêng nể gì, độc ác kinh khủng. Em có thể phóng tay gây tổn hại cho những người ở bên em, rồi cũng gây tổn hại cho chính bản thân em đấy.
Thanh Trì là một cá tính khác hẳn cô, anh xuất thân từ gia đình trí thức, cha mẹ quản lý rất nghiêm. Đối nhân xử thế của anh không sơ sài lãnh đạm suy diễn và nghi ngờ một cách phức tạp khó lường như cô. Anh không sao hiểu được thế nào là thiếu hụt và không có cảm giác an toàn. Anh cũng không ngờ nỗi oán hận và truy cầu của con người ta lại bí hiểm và dữ dội đến thế. Khánh Trường đang mang tình cảm chân thực ra dồn ép anh kia không còn là cô gái kiên cường độc đáo đơn côi phấn đấu ở Chiêm Lý nữa. Hoặc đó mới chỉ là một phần của con người cô.
Vì bây giờ anh đã trông thấy một phần khác, nằm sâu dưới dòng chảy.
Cô nói, tôi thận trọng bảo vệ bản thân, chưa bao giờ tiết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-yen/851449/chuong-11-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.