Cô kể với Tống cả những câu chuyện quá khứ chưa từng kể với Hứa Thanh Trì. Chưa kể với bất cứ ai. Đối với cô, lịch sử không chỉ là kí ức qua thời gian, mà còn là lương thực tiêu hóa trong cơ thể. Kết cấu của cô được ghép từ những khối đen do đau đớn, thiếu sót, ly biệt và tử vong phân giải ra. Sự tồn tại của cô là minh chứng hoàn chỉnh cho sự tồn tại của những chuyện cũ ấy.
Cô kể, vào năm cô mười hai tuổi, bà nội phát bệnh tim, ra đi trong giấc ngủ.
Bà nuôi nấng cô rất nhiều năm. Cô học được ở bà khía cạnh chất phác đôn hậu. Bà rất yêu thương cưng chiều cô, thi thoảng làm trứng vịt bắc thảo, bà đều đợi Khánh Trường ăn hết, bản thân chỉ lấy phần tương sót lại để trộn cơm. Trong tương có vụn trứng, bà không muốn lãng phí. Những tiểu tiết này, Khánh Trường chưa bao giờ quên, vì thế ở cô hình thành tấm lòng ấm áp dành cho mọi người, biết nghĩ cho người khác, nhường nhịn phần lợi cho người khác, cố gắng không tăng thêm phiền phức cho ai. Bà nội có tính cách cứng cỏi, xưa nay chưa bao giờ oán trách, cũng không rút lui trốn tránh. Đã gánh vác trách nhiệm là luôn gắng sức. Trong khi đó cha mẹ Khánh Trường, như cô cảm thấy, đều là những đứa trẻ bừa bãi và hư hỏng.
Họ chỉ nhìn thấy họ trong thế giới này. Họ khăng khăng tiến tới để đạt được mục tiêu của mình cho dù phải giẫm lên vết thương của người khác. Tính cách ngạo mạn đó, Khánh Trường cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-yen/851451/chuong-11-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.