Thái hậu nhìn qua hai nam nhân trên giường liền hoảng hốt chạy đến.
Mặt Thuần Vũ Phi đã tái nhợt hết mức.
Thái hậu thấy cảnh tượng trên điên đảo gào thét lên người Thuần Vũ Phi bỏ mặt nhi tử trúng huyệt đang trơ mắt nhìn mình.
Mặc Long Thanh nãy giờ chỉ biết trơ mắt nhìn diễn biến của sự việc.
Đau khổ chưa qua trong đầu hắn giờ đây xuất hiện một mớ hỗn độn âm u cùng phẫn uất.
Hai kẻ này?
“Phụ hoàng, mẫu hậu xin hãy cứu lấy hiền điệt của thần thiếp…xin hãy cứu lấy nó….”. Thái hậu quay lại hướng Mặc Hiển cùng Mặc Vân mà quỳ xuống van xin. Đôi mắt sâu thẳm chứa đầy bi thương.
Một cảm giác tịch mịch bao trùm cả căn phòng rộng lớn.
Dưới ánh mắt đầy mê hoặc của Mặc Vân. Mọi người đang chờ câu trả lời.
“Có thể nhưng…”
Câu nói chưa kịp ra khỏi hết thì liền bị đứa tôn nhi vô phép ngang nhiên chặn lại.
“Xin hãy cứu hắn…ta nguyện làm trâu ngựa báo đáp người…xin người…”. Mặc Long Thanh trước đó đã la đến khản giọng âm thanh bây giờ phát ra chỉ lớn hơn tiếng muỗi một chút.
“Được…bổn cung sẽ ra tay cứu sống hắn…nhưng việc này phần lớn tùy thuộc vào kẻ làm tướng công như ngươi….”. Nói xong Mặc Vân liếc nam nhân bên cạnh ra hiệu.
Mặc hiển uể oãi đưa ngón tay xuất ra luồn khí lực giải huyệt cho Hoàng đế.
Nhanh chóng quỳ xuống dưới chân Mặc Vân, Mặc Long Thanh nắm lấy vạt áo mà ra sức van xin.
“Tổ mẫu xin người cứu hắn… ta xin người cứu hắn…ta nguyện làm trâu ngựa báo đáp người…”
“Ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuat-gia-nam-nhan/2657831/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.