Mặc Long Thanh gào thét trên người Thuần Vũ Phi.
Hắn cố lay y tỉnh nhưng đã quá trễ.
Sinh vu trần thế sao thoát khỏi sinh, lão, bệnh, tử.
Cái giá mà hắn đã phải trả quá đắt.
Tâm can như vạn tiễn xuyên qua. Thần trí Mặc Long Thanh bây giờ đã không còn mẫn tuệ như trước. Điên cuồng nắm lấy tay các thái y đặt vào khủy tay của Thuần Vũ Phi. Miệng thì lẩm bẩm như người mất hồn.
“Mau cứu hắn…mau..lên. Trẫm thưởng cho ngươi…mau lên..vàng bạc, giang sơn trẫm sẽ cho ngươi…..mau cứu hắn…cứu hắn…”. Vừa nói Mặc Long Thanh ôm chặt Thuần Vũ Phi vào lòng mà cọ sát. Hắn muốn truyền hơi ấm cho thi thể này.
“Bệ hạ. Nương nương đã không thể cứu …xin tha tội cho chúng thần…..tha tội…”. Lão thái y bây giờ nước mắt đã giàn giụa khóc lóc vang xin dưới chân Mặc Long Thanh.
Hoàng đế mặc kệ lão. Hắn không muốn nghe. Bây giờ hắn chỉ biết một điều là Thuần Vũ Phi phải sống. Ái nhân của hắn phải sống.
Mặc Long Thanh hất chân ra một cái, lão thái y té vào bình phong gây ra một tiếng “rầm” thật lớn.
“Nếu không cứu được hắn thì đem chém hết đi…cút cho ta…a….a….”. Mặc Long Thanh tuy gào thét nhưng lúc này vẫn chưa tuyệt vọng. Hắn điên cuồng ôm ấp Thuần Vũ Phi trong lòng. Cố gắng dỗ dành, cố gắng truyền chút khí lực cho Thuần Vũ Phi. Nhưng cái thi thể kia nào có cảm nhận được.
Nếu có chỉ là cái tối tăm của âm ty nơi người chết phải đến. Ghê sợ và lạnh lẽo.
Mặc Long Thanh vẫn tiếp tục rên rĩ trước thi thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuat-gia-nam-nhan/2657833/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.