Trăng lên, gió đêm cuốn một chiếc lá rơi rụng xoay xoay giữa không trung, ánh trăng sáng tỏ, tinh tế xuyên qua những phiến lá trúc tạo nên một lằn sáng trên phiến đá.
Tháp tháp tháp tháp.
Tiếng bước chân rất nhỏ xuyên thấu tiếng gió thổi qua lá trúc nhẹ nhàng truyền đến. Bóng người mặc y phục dạ hành di động nhanh lẹ dưới ánh trăng. Tốc độ cực nhanh, nếu không phải cao thủ thì chỉ có thể thấy trước mặt một đạo bóng dáng mà thôi.
Bóng đen ở trước bức tường của một tòa kiến trúc to lớn thì dừng lại, nhìn về phía sau, nhảy qua bức tường, chậm rãi tiến vào.
Mới vừa không không đi được hai bước, đột nhiên cảm thấy từ phía sau một đạo kình phong đánh úp tới, vội vàng bình khí nghiêng người, hai ngón tay đem ám khí kia kẹp lấy, theo ánh trăng tập trung nhìn, là lá trúc?!
“Ai?”
“Ngươi muốn đi đâu?” một thân ảnh tố bạch thon dài xuất hiện ở rừng trúc, dung nhan thanh quý xuất trần mang theo thần giác tức giận, lại như trước lạnh lùng, ”Như vậy đề phòng ta, sợ ta giết Lê Nhi của ngươi?”
Nguyên lai, hai canh giờ trước, Nhạc Thu Hàn theo Lệnh Hồ Diêu trở về khách ***. Mới vừa bước vào phòng khách, còn chưa kịp ngồi, đột nhiên cảm thấy cảm giác đau xót từ phìa sau, tỉnh lại thì người đã nằm trên tháp, còn Lệnh Hồ Diêu đã sớm biến mất.
“ Ngươi bị nội thương.” Lệnh Hồ Diêu nhíu nhíu mày, lạnh lùng mở miệng, ”Ta cùng ngươi quen biết chi sơ, không muốn thiếu nhân tình của ngươi khiến ngươi uổng phí tánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuy-sau/371330/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.