“Đây là gì?” Lệnh Hồ Diêu nhìn Nhạc Thu Hàn đang trực trực nhìn ra ngoài khoang thuyền.
“Thủy Vô Hương.”
“……”
“Hóa giải thiên hạ kìđộc, khôi phục một giáp công lực, Thủy Vô Hương.” Nhạc Thu Hàn nhắm mắt lại, “Cũng là giải dược duy nhất của hắn.”
Lệnh Hồ Diêu nhìn thấy bóng dáng y, ngẩn người một chút, hắn không rõý tứ của Nhạc Thu Hàn, cũng không hiểu được cảm tình buồn bảưu lự của Nhạc Thu Hàn lúc này, chỉ là theo bản năng đi đến phía sau y dùng bàn tay to lớn ôn hậu nhẹ nhàng chạm vào y, đem thân thểđan bạc kia ôm vào lòng.
Nhạc Thu Hàn nhích thân thểđẩy hắn ra, sau một lúc lâu mới quay đầu. “Nếu đã vô tình, thì đừng cho ta lý do để hi vọng.”
Lệnh Hồ Diêu trầm mặc một lúc lâu, mới nhìn hướng thủy ngân trong lòng bàn tay mình, ấm áp vô tồn. “Ta không hiểu.”
Nhạc Thu Hàn ảm đạm cười, quay đầu, nhìn thấy thân ảnh phiêu diêu dần dần biến mất trong mưa gió, “Đưa Thủy Vô Hương cho ta.”
Đêm đến, thuyền gia kia mới chạy về, nói là trên đường gặp tặc nhân tập kích, thiếu chút nữa mất mạng, thật vất vả mới gặp người hảo tâm đem hắn giao cho thầy lang mới cứu được mạng mình. NhạcThu Hàn cùng Lệnh Hồ Diêu nhìn nhau, ai cũng không nhiều lời.
Tuy thương thế thuyền gia không phải rất nặng, nhưng Nhạc Thu Hàn lại bởi vì nội lực hao tổn cùng với dưđộc chưa trừ, cho nên phải chậm trễ hai ngày mới tiếp tục hành trình……
Nghĩ mới thấy công hiệu Thủy Vô Hương kia quả nhiên thần kỳ phi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuy-sau/371332/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.