Tàu tuyến Nam Thành đi Dung Thành khởi hành vào lúc chạng vạng. Bầu trời vẫn còn vương chút sáng tàn của hoàng hôn, nhưng tâm trạng người tiễn đưa thì đã phủ một tầng u ám nặng nề.
Phương Tri Ý được cha mẹ đưa ra ga, bên người chỉ mang theo một chiếc túi vải bạc màu đựng vài món quần áo sạch, ít tiền mặt, cùng một ít đồ vật quý giá mà mẹ nàng đã bọc kỹ trong khăn tay. Đáng lẽ hành lý có thể nhiều hơn, nhưng Lý Đoan Ngọc sau khi đắn đo vẫn quyết định để lại phần lớn. Không phải bà không muốn cho con thêm chút ấm no trên đường, mà vì sợ con gắng sức mang nặng sẽ tổn hao thân thể vốn yếu đuối. Mọi thứ bà có thể làm, cuối cùng chỉ đọng lại trong hai bàn tay nắm lấy tay con, run run không chịu buông ra.Tuy là đồ vật không nặng, nhưng tấm lòng người mẹ lại trĩu nặng không nguôi.
Đoàn người đến ga tàu, trời vừa sẩm tối, khoảng cách giờ tàu vào bến còn gần một giờ , nhưng sân ga đã đen nghịt người. Bên trong phòng chờ cũng chật kín, người người chen chúc, tiếng nói cười, tiếng bước chân, cả tiếng loa phát thanh khô khốc vọng lên trong bầu không khí hỗn tạp.
Phương Tuấn Khanh và Lý Đoan Ngọc dẫn con gái đến được một góc ít người , nhìn con gái nhỏ của họ mà ánh mắt nghẹn ngào. Dưới ánh đèn điện lờ mờ, gương mặt Phương Tri Ý hiện lên nhợt nhạt mà cố gắng mỉm cười, nụ cười dịu dàng khiến lòng cha mẹ như bị cứa một nhát dao.
Tây Bắc lạnh lắm, khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-den-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-khi/2879997/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.