Phương Tuấn Khanh trước nay vẫn là người ôn hòa, quanh năm làm bạn với sách vở, không thích tranh giành hơn thua. Đã ngoài năm mươi, tóc mai điểm sương, nhưng mặt mũi vẫn phong độ nho nhã, càng thêm vẻ điềm đạm đáng tin.
Trước mặt vợ mình, ông càng dịu dàng. “Đoan Ngọc, không phải anh cố tình giấu em đâu. Chỉ là chuyện này… nói một hai câu không rõ được. Anh còn đang suy nghĩ xem nên sắp xếp lời lẽ ra sao, đến lúc gặp thủ trưởng Bùi thì mới không bị lúng túng. Việc này nếu thật sự thành công… cũng không uổng tâm ý của Dạng Dạng vì chúng ta mà tính toán.”
Giọng ông trầm ổn, từng lời từng chữ đều có suy nghĩ. Mà sự dịu dàng ấy, luôn dễ khiến người khác mềm lòng.
Lý Đoan Ngọc không phải người hồ đồ. Bà biết chồng mình là người cẩn trọng, có trước có sau, làm việc gì cũng chu toàn. Đã nói ra như thế thì hẳn đã có kế hoạch trong lòng. Bà gật đầu, không gặng hỏi thêm nữa, chỉ xoay người vào phòng:
“Biết rồi. Mau thu dọn đi, đừng để đồng chí Trần chờ lâu.”
Phương Tuấn Khanh khẽ cười, giơ tay xoa nhẹ lòng bàn tay bà, giọng đầy cưng chiều:
“A Ngọc của chúng ta lúc nào cũng hiểu chuyện như thế.”
Lý Đoan Ngọc vừa thẹn vừa buồn cười, nghĩ đến đồng chí Trần còn đang đợi ngoài sân, vội rụt tay lại, nhỏ giọng thúc giục:
“Thôi thôi, nhanh chân lên!”
Bên ngoài, đồng chí Trần vốn đang ngồi dưới mái hiên, ban đầu chỉ định yên lặng chờ hai vợ chồng ra. Nào ngờ vô tình nghe được đoạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-den-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-khi/2881023/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.