Trình Cảnh Mặc ngồi trong xe suy nghĩ hồi lâu, rồi nói với Tống Hoài Khiêm: “Tống… à… thầy Tống.”
Đây là cách xưng hô Trình Cảnh Mặc nghĩ ra trong lúc gấp gáp. Gọi "ba," anh không muốn; gọi "chú," thân phận của Tống Hoài Khiêm lại là bố anh; còn gọi thẳng tên thì càng không thích hợp.
Trình Cảnh Mặc nói: “Thầy Tống, đồng chí hiểu rõ Tống Thiếu Thuần. Chờ hắn xuống xe, đồng chí hãy nghĩ cách phân tán sự chú ý của hắn, cố gắng kiềm chế hắn.”
Tống Hoài Khiêm sững sờ một chút, phải mất một lúc mới nhận ra “thầy Tống” là đang nói đến mình.
“À…,” ông đáp. “Ừm… được, ba sẽ cố gắng.”
Vu Hướng Dương ngồi bên cạnh, cố gắng lắm mới nén được tiếng cười. Hắn biết rõ đây là lúc cần phải căng thẳng và nghiêm túc, nhưng hắn vẫn rất muốn cười !
Ở một chiếc xe thứ khác.
Tống Thiếu Thuần và tên đặc vụ thở phào nhẹ nhõm. Trong xe, bọn chúng cảm thấy an toàn hơn.
Chiếc xe quân sự lao đi và dừng lại ở bến tàu.
Bến tàu thời này không có tàu buôn qua lại, vốn đã vắng vẻ, thêm việc công an đã phong tỏa từ trước nên trên bến chỉ có lác đác vài cán bộ công an đứng từ xa, không còn bóng người nào khác.
Cửa xe mở ra, người phụ nữ bị thương với khẩu s.ú.n.g chĩa vào gáy đi xuống trước. Tống Thiếu Thuần và tên đặc vụ quan sát tình hình xung quanh trong xe, thấy không có gì bất thường mới ẩn nấp sau lưng người phụ nữ và bước xuống. Hai kẻ bắt cóc dẫn con tin đi về phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-den-thap-nien-70-treu-choc-pho-doan-truong-phuc-hac/2912271/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.