Vu Hướng Dương trêu chọc: “Ngay cả đồng đội nhỏ của cô cũng không thể nghe à? Có phải em muốn rủ anh đi chơi mà không có nó không?”
Lâm Dã hơi đỏ mặt, lắp bắp: “Vu Hướng Dương, anh đừng xem em là trẻ con nữa được không?”
Vu Hướng Dương nhìn vẻ lúng túng của Lâm Dã thì phì cười, đáp qua loa: “Được, được, tôi không xem cô là trẻ con nữa.”
Vu Hướng Dương hỏi tiếp: “Cô muốn nói gì?”
Nghe câu hỏi này, mặt Lâm Dã càng đỏ hơn, giọng nói ấp úng: “Em… em… nghe chị dâu nói, các anh còn ba ngày nữa là về rồi.”
“Ừ.” Vu Hướng Dương chờ đợi câu tiếp theo của cô.
Lâm Dã ngập ngừng: “Em… em muốn hỏi anh có người yêu chưa?”
Vu Hướng Dương lúc này vẫn chưa nhận ra ý đồ của Lâm Dã. Hắn dửng dưng trả lời: “Chưa có.”
Lâm Dã lấy hết can đảm nói: “Vậy anh có thể đợi em trưởng thành không? Bố mẹ em nói khi em trưởng thành thì mới được yêu đương.”
Nói xong, Lâm Dã luôn luôn mạnh mẽ bạo dạn giờ mặt đỏ bừng. “Em sang năm là trưởng thành rồi,” cô nói thêm một câu.
Vu Hướng Dương sững sờ trong chốc lát, nhưng rồi hắn nhanh chóng cho rằng mình đã hiểu sai.
Hắn hỏi: “Cô muốn tôi chờ cô để làm trò gì?”
Lâm Dã: “…”
Một lúc sau, cô vừa xấu hổ vừa giận dỗi, “Em làm được trò gì chứ? Em chỉ là… thích anh! Thích anh từ lần đầu tiên gặp anh ở bệnh viện!”
Lần này, Vu Hướng Dương thật sự c.h.ế.t lặng. Hắn không thể ngờ rằng Lâm Dã lại có suy nghĩ vượt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-den-thap-nien-70-treu-choc-pho-doan-truong-phuc-hac/2912284/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.