Trong căn chòi rộng chừng bốn chục mét vuông, có bốn người đàn ông đang ngồi. Vu Hướng Dương và Lâm Dã, hai người ướt sũng, đang ngồi xổm trên nền đất. Hai tay Vu Hướng Dương bị trói bằng dây thừng.
Nhìn thấy cảnh đó, trái tim Trình Cảnh Mặc nhẹ nhõm đi một chút. Vu Hướng Dương ngoan ngoãn bị trói, không chống cự, xem ra còn chưa phạm sai lầm quá lớn. Anh nghĩ, chỉ cần nói chuyện tử tế, đền bù một chút, chắc không có vấn đề gì.
Vu Hướng Dương là người đầu tiên nhìn thấy họ ở cửa, mắt hắn sáng lên như bắt được vàng. "Trình Cảnh Mặc, cuối cùng cậu cũng đến!" Hắn biết mà, biết ngay Trình Cảnh Mặc sẽ tìm thấy hắn.
Trình Cảnh Mặc thấy vậy, chỉ muốn đập cho Vu Hướng Dương một trận !
Một người lính mà lại làm cái chuyện leo cây trộm xoài xấu hổ như thế này, lại còn bị người ta tóm được tại trận nữa chứ !
Mặt mũi đều bị Vu Hướng Dương ném sạch !
Trình Cảnh Mặc gõ nhẹ vào cánh cửa đang mở, "Xin lỗi, làm phiền một chút."
Mấy người đàn ông kia đã nhìn thấy Trình Cảnh Mặc khi Vu Hướng Dương gọi. Một người đứng lên, đi ra cửa. "Cậu là ai?"
Trình Cảnh Mặc điềm đạm đáp, "Tôi là người nhà của hai người này. Không biết đã xảy ra chuyện gì?"
Người đàn ông liếc nhìn Vu Hướng Dương và Lâm Dã, giọng hậm hực, "Họ trộm xoài trong vườn, đợi trời tạnh mưa, chúng tôi sẽ đưa họ lên Công an xã!"
Trình Cảnh Mặc đánh liều, mặt dày nói dối: "Các bác ạ, họ không cố ý trộm quả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-den-thap-nien-70-treu-choc-pho-doan-truong-phuc-hac/2916789/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.