Tang Quốc, lúc này khoảng hai giờ đêm.
Ôn Thu Ninh đang nằm trên giường, bên ngoài là tiếng súng, tiếng pháo nổ rền vang từng đợt, ồn ào đến mức cô không tài nào chợp mắt được.
Cô không nhớ rõ đây là đêm thứ mấy cô không thể ngủ được. Kể từ khi chiến tranh nổ ra, bất kể ngày hay đêm đều là tiếng s.ú.n.g pháo và tiếng máy b** n*m b*m.
Ban đầu, nghe những tiếng động ấy, cô sợ đến mức hồn xiêu phách lạc. Nhưng sau hơn một tháng, dường như cô đã dần chai sạn.
Kể từ khi chiến tranh bắt đầu, cô chưa từng bước chân ra khỏi khu vực Đại sứ quán. Chỉ có ở đây mới là nơi an toàn.
Cô chưa từng trải qua chiến tranh, chỉ có thể dựa vào những cảnh tượng trong sách, trong phim ảnh mà tưởng tượng tình hình bên ngoài.
Có phải khắp nơi đều bụi đất bay mù mịt, mọi người trốn trong nhà không dám ra đường? Có phải tất cả các tòa nhà đều đã trở thành tường đổ gạch vụn? Trên phố, có phải chỉ thấy xe quân sự và binh lính của hai bên giao chiến?
Tình hình thương vong bên ngoài thế nào, đã có bao nhiêu người dân vô tội phải bỏ mạng trong cuộc chiến loạn này?
Ôn Thu Ninh đang miên man suy nghĩ thì một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên. Cả tòa nhà rung chuyển dữ dội như động đất. Bụi đất từ trần nhà rơi xuống, phủ đầy mặt và đầu cô, gây ra cảm giác rát buốt.
Cô còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra, thì tiếp theo, lại một tiếng nổ kinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-den-thap-nien-70-treu-choc-pho-doan-truong-phuc-hac/2919430/chuong-744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.