Nhìn giống cái nhỏ đáng yêu trước mặt, không biết tại sao, Bạch Lan cứ cảm thấy rất quen thuộc.
Từ Ca suy nghĩ một chút, yếu ớt lên tiếng: “Chị cần đồ gỗ không? Hay là da thú? Vòng tay vỏ sò?”
Cô thật sự không nghĩ ra nhà mình có đặc sản gì có thể đổi lấy đặc sản nhà người ta.
Bạch Lan nhìn giống cái nhỏ đang lo lắng trước mắt không khỏi bật cười.
Từ Ca đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt sáng rực phấn khích nhìn Bạch Lan: “Em dùng bánh pudding đổi với chị được không?”
“Bánh pudding?” Bạch Lan nghiêng đầu, đối với thứ mà cô sống lâu như vậy mới nghe thấy lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt hoang mang.
“Một loại đồ ăn rất ngon.” Từ Ca cong mắt, giống như trăng khuyết, cô nhìn thấy quầy bán đường mía không xa, lập tức nghĩ đến món tráng miệng nhỏ mà cô có thể làm ra.
“Được.” Bạch Lan lòng bàn tay hơi ngứa, muốn đưa tay sờ sờ giống cái nhỏ này.
Từ Ca vui vẻ vỗ tay, không cần suy nghĩ liền nói: “Vậy hôm nay chị bày hàng xong thì đến nhà em nhé, hoặc là mấy ngày sau cũng được. Nhà em ở đằng kia, cứ đi thẳng qua căn nhà tre đó rồi rẽ trái, trong sân có một cái cây, căn nhà có bàn ghế dưới gốc cây đó chính là nhà em.”
Bạch Lan nhìn theo hướng Từ Ca chỉ, gật đầu: “Được.”
Từ Ca lúc này mới hài lòng đặt miếng đá suối sâu xuống, đi tìm Thu Nghiệp.
Cô đi được một lúc, Lang Nguyên mang theo tấm bảng gỗ trở về, nhìn thấy Bạch Lan một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-den-the-gioi-thu-nhan-ta-bi-mot-con-ran-lon-nuoi-duong/1021944/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.