Vô Minh giản gân cốt xong xuôi, hắn cảm thấy bản thân của chính mình đang có xu hướng tự ngược, thật sởn cả gai óc.
Hắn lấy đà hô: "Xông lên! Hay a!!" Và nhảy, nhưng khi hắn bắt đầu nhảy vào, điều hắn mong đợi hoàn toàn không tới, cơ thể hắn không xuất hiện điều gì bất thường cả.
Vô Minh đáp xuống đất, khoảng cách hắn nhảy được chỉ có 200m, nhưng đó không phải là điều hắn quan tâm, có gì đó không đúng ở đây!!.
Cơ thể hắn vẫn bình thường, không bị bốc cháy hoặc hỏa thiêu gì cả.
Vô Minh gãi gãi đầu cảm thấy khó hiểu, không lẽ rất nhiều năm kinh nghiệm đổ sông đổ biển ở đây?
Hắn nghi hoặc nhưng không quên mục đích của mình, hắn không nhảy nữa mà chuyển sang chạy bộ về phía bông hoa.
Nhưng khi hắn chạy được vài bước, hắn cảm thấy sức lực từ đôi chân ngày càng nhanh chóng yếu ớt.
Hắn nghi hoặc nhìn xuống chân mình và cảnh tượng hắn thấy được làm hắn cười cho số khổ của chính mình không thôi.
Hai chân hắn đang từ từ hóa thành cát bụi, từ những ngón chân dần dần lan tới bàn chân.
Hắn khụy người xuống, vì đã mất đi bàn chân hắn chỉ có thể quỳ.
Hắn đưa hai tay lên xem xét, hai tay của hắn cũng không thoát được kiếp nạn, nó cũng dần dần hóa thành cát bụi.
Mặc dù như thế những hắn không cảm thấy cơn đau nào cả, cảm giác như những bộ phận của hắn đang từ từ mất cảm giác vậy.
Hắn cười khổ nói: "Cảnh tượng này làm mình nhớ tới Thanos, hóa thành cát bụi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-bat-tu/1645743/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.