Tên cảnh sát tất nhiên không muốn nhiều lời thêm nữa, căn bản rất thích tính cách thẳng thắn nhanh gọn dứt khoát của Lữ Thiết Nhan, bộ mặt tươi rói trưng ra, đáp: "Mỗi người nộp phạt năm triệu sẽ được thả ra, từng người vào đó nộp phạt."
Câu nói kèm theo là hướng chỉ tay vào một căn phòng có để chữ thu ngân.
Lần lượt Thái Phương Lam và hai người bạn của mình vào đó đóng phạt.
Tất nhiên là những quý cô thích vung tiền nên số tiền kia đối với bọn họ không đáng là bao, thậm chí chỉ bằng một đôi guốc họ đi, hay một cái túi xách mà thôi.
Lúc đi ra chuẩn bị đến lượt cô đi vào thì Thái Phương Lam chặn lại, khuôn mặt của ả vô cùng khinh miệt, giọng nói ẻo lả vang lên: "Cô không cần vào đóng phạt đâu, tôi đã đóng cho cô và bạn của cô rồi.
Tôi biết những người thấp hèn như hai cô thì làm gì có tiền mà tỏ ra hào phóng, không cần thiết đâu tôi nhìn ra hết rồi."
Lữ Thiết Nhan cau có nhìn Thái Phương Lam, cái giọng nói vịt mái của cô ta làm cô thật không muốn nghe chút nào mà.
Vừa ngứa lỗ tai, vừa khó nghe, theo suy nghĩ Lữ Thiết Nhan ngoái lỗ tai mình như một hành động cợt nhả: "Tôi có bảo cô trả giúp ư? Tỏ ra cao thượng mà bản chất thật sự lại thâm hiểm cũng như không mà thôi."
Chính vì bị cô sỉ nhục trước mặt nhiều người như vậy, Thái Phương Lam làm sao nhẫn nhịn được.
Cô ta giơ cao móng vuốt, dữ tợn quát: "Làm ơn còn mắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ca-doi-cung-sung-cuc-pham-phu-nhan/974227/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.