CHƯƠNG 107
Bọn họ mỗi người một câu nối tiếp nhau, Lưu Ly không kịp nói gì.
Nhưng Trương Trần Thị ở phía sau nghe thấy mấy lời này, nổi giận đùng đùng.
“Nương tử nhà Hữu Tài, lời nói này của bà thật là có lương tâm mà.” Trương Trần Thị chỉ vào một bà béo mắng: “Bà nói bà giúp đỡ ba mẹ con nó, vậy bà đã cho chúng một chén gạo hay là bà cho chúng một bát canh? Lời này bà nói mà không thấy xấu hổ sao?”
“Còn có cô, Lê Thục Vân, mặt của cô so với mông còn to hay sao? Lưu Ly dựa vào cái gì bồi thường mấy người mỗi nhà mười văn tiền? Dù cho mặt cô còn lớn hơn cái mông xong lấy đó để cho người xung quanh xem chuyện kỳ lạ cũng chưa chắc đáng mười văn tiền.”
Sau đó, Trương Trần Thị liền chỉ đám người ở cửa: “Mấy người nói chuyện thật là vô lí mà, Lưu Ly không hề kêu mấy người lên núi, càng không kêu mấy người đem đồ lên trấn trên bán, không biết mấy người nghe từ đâu mà biết mấy thứ đó có thể bán lấy tiền, tự bản thân bán không được thì thôi, còn đàng hoàng tới tìm Lưu Ly chịu trách nhiệm, tôi thấy mấy người đều là bọn quỷ không biết xấu hổ.”
Không thể không nói, khả năng cãi vã của Trương Trần Thị rất mạnh, Lưu Ly nghe cũng hết giận.
Còn mấy người kia bị chửi thì ngơ ra không nghĩ được gì để phản bác lại.
Lúc này, trong đám người có người nói: “Chúng tôi còn có thể nghe được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-cha-con-toi-dau-roi/1157450/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.