CHƯƠNG 106
Lưu Ly nghe thế, theo bản năng nhìn về phía ngọn núi không xa, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả.
“Ai, giờ phút này, mọi người đều vác đồ lên trấn trên bán rồi.” Trương Trần Thị thấy Lưu Ly nhìn về ngọn núi bên kia, vội vàng nói.
“Bọn họ muốn bán thì bán, những thứ trên núi đều là đồ không chủ mà.” Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể bán ra được.
Rõ ràng, Lưu Ly có vẻ bình tĩnh hơn Trương Trần Thị rất nhiều.
Chắc là đã bị Lưu Ly ảnh hưởng, Trương Trần Thị cuối cùng cũng bình tĩnh hơn, nhưng bà ta vẫn cau mày, tỏ vẻ lo lắng.
“Lưu Ly à, thím cũng biết đồ trên núi là không chủ, nhưng nấm có nhiều loại có độc, người trong thôn không phân biệt được cái nào là có độc cái nào không, hái lấy lung tung, không bán được thì còn đỡ, lỡ như bán được ăn chết người, vậy thì nguy to.”
Đây mới là điều Trương Trần Thị lo nhất.
Nhưng mà những người trong thôn quá mê kiếm tiền, bà ta kêu Đại Lang lên núi nhắc những người đó không được hái nấm có độc, thế nhưng những người đó bỏ ngoài tai, mới khiến bà ta sốt ruột như vậy.
Nếu như thực sự xảy ra chuyện, theo cái tính hay đổ lỗi của những người trong thôn, chẳng phải sẽ đổ hết lỗi lên đầu Lưu Ly?
Trương Trần Thị không biết, lo lắng này của bà ta, vậy mà trở thành sự thật.
Lo lắng của Trương Trần Thị đã trở thành sự thật.
Nhưng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-cha-con-toi-dau-roi/1157446/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.