- Ngươi biết chuyện này sẽ xảy ra, phải không?
Mịch Giao đặt ly rượu mình vừa uống hết lên bàn, ánh mắt đắc ý như thể mình biết được rất nhiều thứ thú vị vậy.
- Ngươi bây giờ lẽ ra nên trốn đi. Ngươi rõ chuyện gì sẽ xảy ra với ngươi mà?
- Ta còn đường để lui sao?
Mịch Giao nhắm hờ mắt, cô ngã người về sau tựa vào ghế, không chút cảm xúc nhìn trần nhà. Như thể buông bỏ hết mọi thứ rồi vậy, Mục Linh ngồi phía đối diện cô, đây chỉ đơn giản là một cuộc gặp cuối.
- Hắn trước mặt hứa với ta, sau lưng thì đem quân đánh chiếm thành Kinh Toạ, bây giờ tất cả thần dân ở Cổ Tư đều hàng trong cũi sắt, ai không phục thì giết, phụ thân của ta suốt đời tận trung vì hắn. Chỉ vì một bí mật hắn treo đầu y trước Cửa Kinh Toạ còn gán cho y tội danh mưu phản.
Toàn bộ lời cô nói đều là những lời kinh khủng, nhưng cảm xúc của cô không có gì thay đổi cả. Vẫn vô tư lự mà kể
- Vậy ngươi cũng đã chấp nhận cái chết ?
- Kể từ lúc ta biết được bí mật đó, thì ta biết chắc chắn một ngày mình sẽ chết. Chỉ không ngờ, hắn còn có thể làm đến mức này.
- Ngươi .. không hận sao?
- Ngươi nghĩ ta không hận sao? Ta hận đến tận xương tuỷ. Ta hận đến mức muốn phanh thây hắn bằng chính tay mình.
Mục Linh nhíu mày, đương nhiên cô sẽ không để ả làm được điều đó.
- Nhưng ta lại không thể nhìn hắn chết, ta muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-lam-hoang-hau/233676/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.