Nhìn Sở Di hùng tâm bừng bừng, Sở Nguyệt Nịnh không dội nước lã, ngược lại táo bạo đưa ra yêu cầu, "Chị muốn biệt thự cao cấp đó!"
Sở Di trong mắt hạnh đều là ý cười, "Được!"
---
Biệt thự lưng chừng núi, phong cảnh hữu tình, nơi đài cao nhìn xa ra khu phố buôn bán, tựa sơn mà ngắm hải, có thể vừa ngắm toàn cảnh đẹp của Hương Giang.
Uy nghi tráng lệ, biệt thự cao cấp ẩn mình trong rừng thông xanh biếc.
Nửa tiếng sau.
Chu Phong Húc lạnh lùng bước vào, trên đầu đội khăn bông trắng, tóc ướt nhẹp vắt ngang vai, đi vào phòng thay đồ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vũng nước đọng trên sàn nhà.
Suýt chút nữa, quần áo và bùa của hắn sẽ bị dính nước và ướt sũng.
May mắn thay, nó không bị ướt hoàn toàn.
DTV
“Erice?”
Cửa phòng bị đẩy ra.
Từ Đan khí chất phi phàm, làn da được chăm sóc kỹ lưỡng, mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu tím nhạt, bưng một tô canh chim bồ câu đặt lên bàn, ngẩng đầu nhìn quanh phòng.
“Erice, canh chim bồ câu vừa hầm xong, con mau ăn đi.”
Chu Phong Húc từ tủ quần áo bước ra, nhìn đến chén canh trên bàn liền dời tầm mắt đi.
Chiếc khăn tắm vừa được giặt xong còn ướt đẫm, nước chảy xuống vũng nước đọng trên sàn.
Hắn vớ lấy một chiếc khăn lông khác, xoa xoa tóc rồi ném bừa bãi vào giỏ bên cạnh.
“Ba thích uống canh của mẹ, hay là kêu ba uống hết đi?”
“Không được!”
Một giọng nói dõng dạc vang lên.
Cửa phòng bị đẩy ra, Chu Chí phản ứng rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/2702786/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.