Nha hoàn Thải Liễu cúi gập người, run rẩy nói: "Cầu... Đại... Đại sư, cứu cứu tiểu thư với."
"Tiểu thư... tiểu thư sau khi c.h.ế.t bị đã bị quỷ hồn Tôn đại soái cưỡng bức, muốn... muốn tiểu thư lừa Vu thiếu gia. Kẻ ác vẫn luôn là Tôn đại soái. Hắn ta muốn mượn thân xác Vu thiếu gia để hồn mình được sống lại."
Sự thật đã được sáng tỏ.
Lúc Vu Phi Dương đứng trước mộ nói chuyện đã bị con quỷ ác Tôn đại soái theo dõi. Hắn ta sai Quách Phượng Đan lừa người đến đây, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t linh hồn của anh, sau đó Tôn đại soái sẽ mượn thân xác Vu Phi Dương để sống lại.
Thải Liễu tiếp tục kể: "Ngày đó, Tôn đại soái vốn dĩ muốn sát hại Vu thiếu gia. Tiểu thư... Tiểu thư không đồng ý, cô ấy liều mạng... liều mạng hồn phi phách tán, ngăn cản Tôn đại soái, đã bị tra tấn đến tan biến."
Sở Nguyệt Nịnh nhìn theo hướng mà vong hồn nhà họ Quách chỉ vào.
Phía trước hố đen như miệng quái vật, sát khí nồng nặc ập đến.
Cô thu hồi ánh mắt, hỏi: "Vậy Tôn đại soái cũng đã c.h.ế.t rồi sao?"
"Tôn... đại soái sau đó không lâu cũng c.h.ế.t vì ám sát." Thải Liễu cứng đờ giải thích, "Hắn ta độc ác... giết... g.i.ế.c rất nhiều người, nên... sau khi c.h.ế.t đã trở thành ác quỷ, cưỡng bức... cưỡng bức tiểu thư ở lại bên cạnh hắn ta."
"Cũng cưỡng bách... nhà họ Quách làm việc cho hắn."
Hơn một trăm năm qua, nhà họ Quách không phải là không gặp được đạo sĩ, mỗi khi cầu cứu đạo sĩ, bọn họ đều nhìn thấy sự lợi hại của Tôn đại soái mà sợ hãi bỏ chạy.
Vong hồn nhà họ Quách đã bị giam cầm ở đây từ lâu.
Cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi này, không giống với các đạo sĩ già dặn khác, cô không giống những đạo sĩ khác mang theo đầy đủ pháp khí, chỉ có một thanh kiếm gỗ đào đơn sơ và một la bàn. Tuy nhiên, chúng nó vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh của Sở Nguyệt Nịnh. Chỉ cần đến gần, chỉ cần một ánh mắt, cũng khiến vong hồn sợ hãi run rẩy.
Chúng nó nhìn Sở Nguyệt Nịnh với hy vọng, mong muốn được thoát khỏi nơi đây và được đầu thai.
Bị nhiều vong hồn nhìn chằm chằm như vậy.
Sở Nguyệt Nịnh xoay kiếm, quét đi sát khí, "Hãy ngoan ngoãn ở lại đây. Khi xong việc, tôi sẽ đưa các ngươi đi đầu thai."
Vong hồn nhà họ Quách gượng gạo nở nụ cười, cúi đầu nhìn theo Sở Nguyệt Nịnh bước vào lãnh địa của Tôn đại soái.
Vừa bước vào, Sở Nguyệt Nịnh đã cảm nhận được sát khí ngút trời đè nặng xuống.
Nghĩ đến Chu cảnh sát cũng mất tích một cách bí ẩn, lòng cô dâng lên dự cảm bất tường.
Tôn đại soái vốn dĩ muốn cướp vật chứa.
Chu Phong Húc mang theo công đức to lớn trong người, nếu bị quỷ nhập vào, những công đức đó cũng có thể giúp hắn ta tu hành.
Lúc này.
Cô không lo lắng cho Vu Phi Dương.
Mà cô lo lắng cho Chu Phong Húc.
Rốt cuộc phần ăn, KFC và phần ăn xa hoa, ai ngốc cũng biết chọn.
Chu Phong Húc tỉnh dậy đã bị trói trong rừng trúc.
Đầu đau như búa bổ, hai mắt nặng trĩu như sắp không mở ra được. Hắn giãy giụa thoát khỏi bóng tối, nhưng lọt vào tầm mắt là một khu rừng trúc rộng lớn, giữa đó có một ngôi mộ lớn. Ngôi mộ đã lâu không được tu sửa, rách nát tả tơi, lờ mờ có thể nhìn thấy chữ khắc trên bia mộ.
Hắn nhớ rằng sau khi lạc đường, hắn đã đi vào khu rừng trúc này, sau đó hít phải khí độc và ngất đi.
Lại tỉnh lại.
Hắn đã đến nơi này.
Đánh giá tình hình xung quanh.
Chu Phong Húc dựa vào cây trúc, từ từ cởi dây thừng, theo động tác chiếc nút thắt dần dần nới lỏng. Hắn đứng vững, tiếp tục động tác, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía trước.
Sương mù dần tan, trên mộ dường như có một bóng người, từ từ, bóng người đó bước ra khỏi sương mù.
Khuôn mặt dần hiện rõ.
Là Tôn đại soái.
Tôn đại soái mặc trang phục quân đội đắc ý nhất lúc sinh thời, hắn ta vuốt râu cá trê, sắc mặt trắng bệch môi hồng như máu: "Rốt cuộc tôi cũng tìm được vật chứa hoàn hảo."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.