"Giờ đây mọi chuyện đã qua, chúng ta hãy hướng về phía trước."
La Thất Trung dựa vào cửa sổ nhìn tờ báo, đôi mắt xuyên qua kính viễn thị nhìn ra ngoài: "Nịnh Nịnh à, sao lại có kẻ g.i.ế.c người ngu ngốc như vậy, nhất quyết phải dí đầu vào họng s.ú.n.g chứ?"
"Không biết nữa, có lẽ là ngẫu nhiên thôi." Sở Nguyệt Nịnh nghiêng đầu, cũng cảm thấy khó hiểu.
Chu Phong Húc lại hiểu rõ tâm lý của loại người này, hắn tiến về phía trước mở cửa xe: "Lôi Tự Minh trốn chạy 20 năm, đã sớm nảy sinh tâm lý may mắn, hơn nữa ông ta xem thường khả năng bói toán của em, cho rằng em có thể mua chuộc bằng tiền, nên cho dù tính toán thế nào cũng sẽ không nói."
Sở Nguyệt Nịnh gật đầu tán thành.
Đúng vậy!
Làm từ thiện giả và g.i.ế.c người, ai không ôm hy vọng may mắn?
---
Thiên Thủy Vây, một căn nhà nhỏ được thuê để làm trụ sở lay động trong ánh đèn tối tăm. Trong sân, những viên gạch đá trên mặt đất đã nứt nẻ và bị lật tung, ở góc sân chất đầy những chai nước suối và đủ loại rác rưởi.
Hai cậu bé trai chừng sáu tuổi đang đuổi nhau chạy trong sân, từ trong nhà một thanh niên hơn hai mươi tuổi đi ra, hắn mặc bộ đồ thể thao mới tinh, vẻ mặt không kiên nhẫn, nhặt chai nước suối trên mặt đất ném vào đầu đứa trẻ, gầm gừ:
"Hai đứa im lặng! Tao phải tập trung!"
Hai đứa trẻ trai đang khóc nức nở bỗng nín thít khi nghe tiếng anh trai mắng. Chúng nép vào nhau, run
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/2706803/chuong-722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.