Thời Khanh Lạc nhìn hai người đi tay không đến, vì thế hỏi: “Bà chuẩn bị lấy cái gì đổi?”
Vương thị ngẩn người, tiếp theo phi một tiếng, “Ta chính là đại bá mẫu của các ngươi, ăn chút đậu hủ thì có làm sao, còn muốn lấy đồ đến đổi?”
Tâm cơ Ngô thị càng lợi hại hơn, cười khéo léo đưa đẩy nói: “Chủ yếu là lão gia tử và lão thái thái muốn ăn đậu hủ, cho nên để chúng ta đến lấy.”
Vương thị cũng nói theo: “Đúng vậy, đậu hủ này chính là hiếu kính gia nãi của các ngươi.”
“Hơn nữa nhà các người già yếu bệnh tật, mở xưởng đậu hủ gì chứ.”
“Không bằng để đại bá và tam thúc của các ngươi tới giúp các ngươi quản lý, người một nhà bọn ta vất vả một chút cũng không có gì.”
Bà ta đã nghĩ kỹ rồi, trước để cho tướng công đến giúp quản lý xưởng đậu hủ, nếu kiếm được tiền thì chiếm làm của riêng.
Nếu không kiếm tiền, bọn họ vứt bỏ, dù sao sẽ không mệt.
Nghe nói thân thể Đại Lang suy yếu phải nằm trên giường dưỡng bệnh, cũng không quản được chuyện này, hai người họ không sợ Khổng thị.
Nghe được hai người nói như vậy, không ít thôn dân đều lộ ra vẻ mặt cạn lời.
Hai tức phụ Tiêu gia này thật đúng là không biết xấu hổ, đây là muốn chiếm đoạt xưởng làm đậu hủ của Đại Lang mà.
Mọi người đồng thời nhìn về phía Tiêu mẫu, sợ là phải bị khi dễ nữa rồi.
Thân thể của Đại Lang còn chưa khỏe lại, trong nhà chỉ có ba nử tử yếu ớt và một đứa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/1194969/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.