Khi bữa tiệc sắp kết thúc, trái tim của Thẩm Kỳ Nhiên treo lơ lửng cả buổi trưa rốt cuộc cũng có thể yên tâm bỏ lại vào bụng.
Tuy trong suốt bữa ăn cứ tự đào hố chờ chết ở chỗ Thiệu Hành, nhưng chí ít thì bữa cơm này cũng giúp tỉ lệ sống sót của cậu tăng thêm 1% rồi chứ? Nghĩ tới đây cậu tự nhiên còn thấy hơi xúc động.
Rồi ngay sau đó cậu lại bị thực tế phũ phàng vả vào mặt.
Khi mọi người đã buông dao nĩa, lão phu nhân dùng khăn ướt lau khô tay, lấy từ trong người ra một chiếc bao lì xì màu vàng óng ánh, cười tươi rói đẩy tới trước mặt Thẩm Kỳ Nhiên.
“Nhiên Nhiên à, đây là chút lòng thành của chúng ta, bên trong có ba trăm ngàn, con cứ thoải mái dùng nhé. Bây giờ chúng ta đều là người một nhà rồi, đừng khách sáo làm gì.”
Tân hôn phu phu ngày đầu về nhà chồng, việc nhà trai lì xì là lẽ thường. Nhưng bình thường chỉ là tượng trưng, khoảng mười vạn tinh tệ là đủ ý nghĩa. Thế mà sau một bữa ăn thì lão phu nhân đã quá mức hài lòng với Thẩm Kỳ Nhiên, liền tức thì tăng lên ba mươi vạn, bà tin rằng cậu nhất định sẽ rất vui.
Thẩm Kỳ Nhiên: “…”
Quy tắc không được tự đào hố số 3: Tuyệt đối không được nhận bất kỳ vật gì của nhà họ Thiệu, dù chỉ là một cây kim sợi chỉ. Hôm nay mà cầm một chút, ngày mai Thiệu Hành sẽ lột da moi xương cậu gấp mười lần!
Thẩm Kỳ Nhiên run rẩy: “Không, không, không đâu." Cậu vội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-thanh-phu-nhan-ac-doc-cua-nguyen-soai-tan-tat/2917840/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.