Sáng nay nghe dì Mai nói cậu mới biết là mình có hẳn một phòng riêng, bên trong có giường, bàn làm việc và cả nhà vệ sinh riêng, rất tiện lợi. Khi cởϊ áσ khoác, Thẩm Kỳ Nhiên lại sờ thấy hộp thuốc kia ở trong túi, thật sự xấu hổ đến cực độ.
Ban đầu cậu tính vứt vào thùng rác cho xong, nhưng nghĩ lại nếu dì Mai dọn phòng mà thấy được thì càng mất mặt, vậy thì chi bằng hủy luôn cho chắc.
Trong bếp có máy nghiền rác, Thẩm Kỳ Nhiên thay đồ ở nhà xong lại lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, xác nhận Thiệu Hành còn đang trong thư phòng chưa ra, liền lén lút rón rén đi về phía bếp.
Loay hoay nghiên cứu một hồi cách dùng máy nghiền rác, Thẩm Kỳ Nhiên vừa móc hộp thuốc ra khỏi túi thì chợt nghe phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng quen thuộc.
"Cậu đang làm gì?"
"!!!"
Thiệu Hành ngồi trên xe lăn, thu hết phản ứng đầy hoảng loạn của Thẩm Kỳ Nhiên vào trong mắt. Dù đối phương có cố gắng che giấu, nhưng chỉ cần liếc một cái Thiệu Hành đã lập tức bắt trúng điểm mấu chốt.
"Trong tay cậu là cái gì?"
"Không có gì hết!" Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng bước thêm một bước về phía máy nghiền, định âm thầm ném hộp thuốc đi mà không ai phát hiện.
Nhưng vừa mới thò tay ra thì một lực kéo đã bất ngờ giữ chặt lấy tay cậu, kế đó thì hộp thuốc "vèo" một tiếng bay khỏi tay, rơi xuống sàn.
Ặc, lại dùng tinh thần lực nữa, như thế cũng phạm quy quá rồi đó!
Thiệu Hành dù đang bận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-thanh-phu-nhan-ac-doc-cua-nguyen-soai-tan-tat/2917841/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.