Thiệu Hành lập tức nhíu mày: “Ta sẽ không có cái gọi là tình yêu mới nào cả.”
Thẩm Kỳ Nhiên cạn lời.
Cậu đột nhiên cảm thấy Thiệu Hành như vậy thật nhàm chán, lại còn rất thiếu trách nhiệm –
chuyện đã đến nước này, còn cần gì phải che đậy, giấu giếm nữa chứ?
Lúc lén lút trò chuyện lại thể hiện tình cảm sâu đậm với người trong lòng như vậy, rồi lại vẫn duy trì quan hệ thể xác với một người khác, đây là vừa muốn "ánh trăng sáng" lại muốn "bảo bối giữ ấm giường" sao, dựa vào cái gì mà mọi lợi lộc đều để anh chiếm hết? Anh mẹ nó là tra nam chính hiệu à?
“Được, anh sẽ không có, nhưng em sẽ có! ”
Thẩm Kỳ Nhiên thật sự có chút tức giận, cậu ác miệng nói:
“ Em đây không có ý định độc thân cả đời, chờ ly hôn xong, em lập tức sẽ đi tìm đàn ông thỏa mãn bản thân. Nếu gặp được người thật lòng thích, em sẽ lập tức kết hôn với anh ta ! À đúng rồi, con người em rất dứt khoát , một khi tái hôn, em sẽ đoạn tuyệt sạch sẽ với người cũ . Đến lúc đó anh đừng có tìm em , cũng đừng mơ tưởng em và anh có bất kỳ quan hệ gì nữa!”
Thẩm Kỳ Nhiên nói một hơi thật sảng khoái, sau đó khiêu khích nhìn Thiệu Hành. Dù sao cũng đã xé rách mặt rồi, nếu đối phương tức giận, cậu sẽ chất vấn chuyện người trong lòng của Thiệu Hành, cậu không tin đối phương sẽ không hổ thẹn.
Nhưng Thiệu Hành không hề tức giận, hắn thậm chí bình tĩnh đến bất ngờ, chỉ mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm cậu, một lúc lâu sau khẽ nói:
“...Thật sao.”
Hai chữ nhẹ nhàng, Thẩm Kỳ Nhiên không hiểu sao cảm thấy kinh hãi, khí thế kiêu ngạo vừa rồi lập tức có xu hướng suy yếu – trong thâm tâm cậu vẫn sợ Thiệu Hành, đặc biệt sợ bị đôi mắt đen kịt kia của hắn nhìn chằm chằm.
"Cho, cho nên, hai chúng ta phải nhanh chóng luyện tập cách cộng hưởng bình thường."
Trong lòng đã bắt đầu nhát gan, Thẩm Kỳ Nhiên cố chống đỡ sĩ diện, giả vờ bình tĩnh nói.
“Không, không thể cứ mãi dựa vào đường tắt, dù sao sớm muộn gì cũng phải loại bỏ ...”
Thiệu Hành đột nhiên kéo khóe miệng, cười một cách âm trầm.
Thiệu Hành là nam chính kiểu báo thù, trên người hắn mang sát khí rất nặng, cho nên khu bình luận mới gọi hắn là Ma Vương. Nhưng Thẩm Kỳ Nhiên gần như chưa bao giờ thấy đối phương thực sự tức giận.
Những thủ đoạn tàn nhẫn hắn dùng để đối phó đối thủ, Thẩm Kỳ Nhiên cũng chỉ nghe nói, chưa bao giờ tận mắt chứng kiến, nên cảm nhận không mạnh mẽ đến vậy. Nhưng hôm nay, cậu... cậu đột nhiên phát hiện mình đã sai rồi.
Chưa bao giờ cảm thấy nguy hiểm mạnh mẽ đến thế, Thẩm Kỳ Nhiên và Thiệu Hành nhìn nhau ba giây, đột nhiên quay đầu bỏ chạy. Kết quả chưa kịp nhảy xuống giường, mắt cá chân đã bị người ta nắm chặt. Đối phương dùng sức kéo một cái, cậu liền trực tiếp ngã ngửa ra sau.
Nhưng nơi ngã xuống không phải chiếc giường mềm mại, mà là một vòng tay vững chắc.
Thẩm Kỳ Nhiên giật mình, quay đầu nhìn lại, người ôm lấy mình lại là Thiệu Hành…
Không, không phải Thiệu Hành, người kia vẫn đang ngồi ở mép giường âm u nhìn chằm chằm cậu. Lúc này, người ôm lấy cậu là tinh thần thể Thiệu Hành.
Bỗng dưng có dự cảm chẳng lành, Thẩm Kỳ Nhiên vừa mới giãy giụa một chút, đã bị "Thiệu Hành" nhẹ nhàng khống chế đôi tay, trực tiếp đè cậu xuống giường.
"Luyện tập cách cộng hưởng bình thường?"
Người đàn ông ngồi ở mép giường khẽ cười, khóe miệng hắn rõ ràng đang cười, nhưng Thẩm Kỳ Nhiên lại cảm thấy rợn tóc gáy, như thể đang nhìn chằm chằm vào một ác quỷ.
“Được thôi, nhưng em cũng phải nhanh chóng thích nghi với tinh thần lực của ta mới được. Kết hợp với tinh thần thể, đó là một phương pháp thích nghi không tồi. Nếu em đã sốt ruột như vậy, hôm nay cứ thử xem sao.”
Đôi tay bị bắt chéo sau lưng, một bàn tay túm tóc cậu, khiến cậu buộc phải ngửa đầu nhìn người đàn ông ngồi đối diện. Trên người bỗng dưng lạnh toát, trên đùi cũng truyền đến xúc cảm khác lạ.
Thẩm Kỳ Nhiên ngẩn người một chút, đồng tử co rút lại, cả người lập tức giãy giụa kịch liệt.
"Thiệu Hành!" Cậu cảm thấy người này chắc là điên rồi, bị mình chọc tức đến điên rồi. Lẽ ra mình không nên chọc giận hắn. “Anh, anh bảo họ buông tay ra đi!”
Thiệu Hành vẫn bất động, chỉ lặng lẽ nhìn mọi thứ trước mắt, đôi mắt đen kịt như vực sâu không thấu ánh sáng: “ Họ chính là ta .”
“Thế, thế thì anh buông tay đi. Anh buông tay!”
"Khẩu nghiệp" nhất thời sảng khoái, nhưng sau đó phải "trả giá" đau đớn . Thẩm Kỳ Nhiên hối hận đến muốn khóc. Mặc dù không thể quay đầu nhìn cảnh tượng phía sau, nhưng từ cảm giác truyền đến trên cơ thể, cậu cũng có thể đoán được điều này tuyệt đối không phải thứ mình có thể chịu đựng được. Cậu không kìm được mà run rẩy
“ Em sai rồi, em nhận lỗi! Em vừa rồi không nên nói anh như vậy...”
“ Em không sai.”
Thiệu Hành lạnh lùng ngắt lời cậu.
“Là ta sai rồi. Ta đã không thể làm em thỏa mãn, khiến em vội vã đi tìm đàn ông. Em không phải muốn sung sướng sao? Ta sẽ cố gắng hết sức làm em hài lòng.”
Xong rồi, người này thật sự điên rồi.
"Thiệu Hành!" Chân bị kéo về phía sau, quần áo bị xé ra thành dây rồi trói tay chân. Thẩm Kỳ Nhiên phản kháng lần cuối, giọng nói đã mang theo tiếng nức nở. “Thiệu Hành, anh không thể đối xử với em như vậy! Anh không thể... Ừm!”
Tiếng kêu la và giãy giụa của cậu nhanh chóng bị chôn vùi trong một nụ hôn mạnh mẽ và bá đạo. Từ đầu đến cuối, người đàn ông ngồi ở mép giường vẫn chỉ lặng lẽ nhìn, đôi mắt đen kịt u ám như phong ấn mọi cảm xúc, khiến người ta hoàn toàn không thể nhìn thấu một chút ý nghĩ nào của hắn.
Dù nghe thấy tiếng người kia từ van xin đau khổ biến thành mắng chửi điên loạn, rồi lại từ mắng chửi biến thành tiếng nức nở yếu ớt vô lực, hắn vẫn không hề lay động, không nói một lời.
Những âm thanh hỗn loạn trong phòng, mãi đến khi chân trời ló rạng một tia bình minh, mới dần dần dừng lại.
☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️
Lời tác giả muốn nói:
Xúc động là ma quỷ.
(Áp dụng cho cả hai người =.=)
Editor : mấy bà thích chương này k , tui sẽ k đăng nữa đâu , cho mấy bà đau chơi heeeee
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.