Thẩm Kỳ Nhiên ngồi vào bàn học, bắt đầu ăn cơm. Thức ăn vô cùng ngon miệng, Thẩm Kỳ Nhiên cố gắng phớt lờ ánh mắt của Thiệu Hành đang nhìn mình, rất nhanh đã ăn sạch đồ ăn trên bàn.
"Tôi ăn xong rồi." Cậu đặt chén đũa xuống, nhìn về phía Thiệu Hành, trong mắt tràn đầy ý muốn
"anh mau cút đi ngay lập tức bây giờ".
Thiệu Hành là một người rất biết điều, cũng biết Thẩm Kỳ Nhiên hiện tại không muốn nhìn thấy mình, nhưng không hiểu vì sao, Thẩm Kỳ Nhiên càng như vậy, hắn càng không muốn rời đi, luôn cảm thấy như thể nếu mình đi rồi, sẽ có điều gì đó mất kiểm soát.
"Ta xin lỗi." Thiệu Hành nói.
“Chuyện tối qua, em trách ta thế nào cũng được, nếu có điều gì ta có thể bù đắp, em cứ việc nói ra.”
Thẩm Kỳ Nhiên giơ tay chỉ ra cửa, thái độ đã rất rõ ràng.
Thiệu Hành trầm mặc nhìn cậu, Thẩm Kỳ Nhiên cũng mặt không biểu cảm nhìn hắn. Hai người lặng lẽ giằng co một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Thiệu Hành thỏa hiệp trước.
" Em nghỉ ngơi đi ." Hắn thu dọn đĩa thức ăn trên bàn.
“Ngủ ngon.”
Người đi rồi, căn phòng một lần nữa trở lại yên tĩnh, Thẩm Kỳ Nhiên chậm rãi bò về giường, vùi đầu vào gối.
Rõ ràng là mình chiếm thế thượng phong, nhưng Thẩm Kỳ Nhiên lại phát hiện mình dường như không vui đến vậy. Khi Thiệu Hành rời đi, ánh mắt hắn u ám và cô đơn, Thẩm Kỳ Nhiên nhìn rất rõ, đây là lần đầu tiên... cậu thấy Thiệu Hành lộ ra vẻ mặt như vậy.
Hắn hối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-thanh-phu-nhan-ac-doc-cua-nguyen-soai-tan-tat/2917977/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.