🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Vì có tư duy và cảm xúc chung, ý niệm của Thiệu Hành nhanh chóng truyền đến các “Thiệu Hành” đang có mặt tại đây. Họ hiểu rõ lý do “quay lại” của mình, và trừ “Thiệu Hành trước tái sinh” vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh, ba người còn lại đều vô cùng vui vẻ. Vì chịu ảnh hưởng từ cảm xúc của Thiệu Hành, họ đều rất yêu thích và không muốn rời xa Thẩm Kỳ Nhiên. Được tiếp tục ở lại đây, ở bên người mình yêu, đương nhiên là một điều đáng mừng.

“Buồn ngủ quá.” Thiệu Hành ấu tể ngáp một cái, dùng bàn tay bé xíu múp míp dụi mắt, đáng thương vô cùng kéo góc áo Thẩm Kỳ Nhiên:

“Muốn đi ngủ.”

Hiện tại đã gần 9 giờ tối, sớm hơn giờ ngủ bình thường của Thiệu Hành ấu tể. Thẩm Kỳ Nhiên lập tức xoa đầu nhóc con, bế cậu bé lên: “Được rồi, anh đưa em đi rửa mặt, đánh răng, rồi chúng ta cùng đi ngủ nhé, được không?”

Một bên, “Tiểu Thiệu Hành” tám tuổi thấy vậy, cũng lập tức học theo, đáng thương hề hề kéo góc áo Thẩm Kỳ Kỳ Nhiên: “Em cũng buồn ngủ, muốn rửa mặt, muốn cùng nhau đi ngủ.”

Kết quả, cậu bé lập tức bị Thiệu Hành mặt đơ bên cạnh dội một gáo nước lạnh: “Nói chuyện cho đàng hoàng, tám tuổi rồi còn làm nũng gì nữa?”

“Tiểu Thiệu Hành” đương nhiên không phục, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ ưỡn ngực nhỏ: “Em đâu có làm nũng, em vốn dĩ đã rất dễ thương rồi mà.”

Thiệu Hành “À” một tiếng: “Đừng tưởng anh không biết em đang nghĩ gì.”

“Tiểu Thiệu Hành” im lặng một lát, khi ngẩng đầu lên thì đã mắt rưng rưng. Cậu bé ấm ức nhìn Thẩm Kỳ Nhiên: “Vợ ơi, anh ấy mắng em.”

Thẩm Kỳ Nhiên ghét nhất là thấy trẻ con khóc, lập tức trừng mắt nhìn Thiệu Hành: “Anh chấp nhặt với con nít làm gì chứ?”

Thiệu Hành: “?”

Thiệu Hành: “Nó tính là con nít gì, nó chính là anh mà.”

“Đúng vậy, nó chính là anh đấy. Anh mắng chính mình ấu trĩ có ấu trĩ không? Em thấy anh với con nít cũng chẳng khác gì nhau.”

“Chính xác.” “Thiếu niên Thiệu Hành” vẫn luôn giả ngầu cũng mở miệng, nghiêm chỉnh chỉ trỏ vào

Thiệu Hành: “Vợ nói đúng, anh thật ấu trĩ.”

Thiệu Hành: “…Mấy đứa im miệng hết cho anh.”

Ba “Thiệu Hành” trừng mắt giận dữ nhìn nhau, chỉ có “Ấu tể Thiệu Hành” hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu bé rúc vào lòng Thẩm Kỳ Nhiên, ôm chặt đối phương hơn một chút, khẽ nói: “Vợ ơi, em muốn tắm, mẹ nói tắm trước khi ngủ mới ngủ ngon.”

Thẩm Kỳ Nhiên đương nhiên sẽ không từ chối: “Được, được, anh đưa em đi tắm ngay đây.”

“Em cũng đi!” “Tiểu Thiệu Hành” lập tức ôm chặt lấy đùi Thẩm Kỳ Nhiên: “Vợ ơi, anh giúp em tắm nhé, được không?”

Thẩm Kỳ Nhiên dở khóc dở cười: “Em đã tám tuổi rồi, còn không tự tắm được sao?”

“Tiểu Thiệu Hành” trả lời vô cùng dứt khoát, thậm chí còn rất tự hào: “Không biết!”

Thẩm Kỳ Nhiên im lặng nhìn về phía Thiệu Hành. Thiệu Hành tức giận nói: “Em đừng nghe nó nói bừa, hồi anh tám tuổi khả năng tự lập tốt lắm.”

“Tiểu Thiệu Hành” căn bản không thèm để ý đến hắn, cứ thế bám chặt lấy quần áo Thẩm Kỳ Nhiên không buông, rầm rì đòi tắm cùng. Thẩm Kỳ Nhiên bị làm phiền đến mức hết cách. Dù sao cũng là trẻ con, tắm một đứa hay tắm hai đứa cũng chẳng khác gì nhau, vì thế đành nhượng bộ:

“Được rồi, vậy thì cùng vào đây.”

“Tuyệt vời!”

Thấy hai “Tiểu Thiệu Hành” đều được như ý nguyện, “Thiếu niên Thiệu Hành” bên cạnh không khỏi cũng có chút lung lay, ngập ngừng mở miệng: “Tôi có thể cũng…”

“Không thể.” Thiệu Hành lạnh lùng ngắt lời thiếu niên.

“Muốn tắm thì tự đi tắm.”

“Một mình tắm thì có gì thú vị, tắm cùng nhau mới náo nhiệt chứ.” “Thiếu niên Thiệu Hành” nói có lý có lẽ, thậm chí phản công lại: “Đừng tưởng tôi không biết, anh thường xuyên bắt vợ tắm cùng anh, tại sao đổi thành tôi thì lại không được?”

Thiệu Hành: “…”

Một phút sau, cửa phòng tắm bị đá văng. “Thiếu niên Thiệu Hành” bị Thiệu Hành ném vào, sau khi dùng tinh thần lực chế ngự tên nhóc nổi loạn này, Thiệu Hành q*** t** cũng ném luôn “Tiểu Thiệu Hành” tám tuổi vào. Cuối cùng, hắn ôm “Ấu tể Thiệu Hành” từ lòng Thẩm Kỳ Nhiên ra, xách trên tay.

“Em nghỉ ngơi đi.” Thiệu Hành nói với giọng điệu không cho phép bàn cãi: “Anh sẽ tắm cho chúng nó.”

Thẩm Kỳ Nhiên: “…Anh chắc chứ?”

“Chắc chắn.” Thiệu Hành mặt đơ ra : “Tắm cùng nhau mới náo nhiệt, anh định náo nhiệt với chúng nó một trận đây.”

Cửa phòng tắm sầm một tiếng đóng lại, cách ly hoàn toàn tiếng gà bay chó sủa ồn ào bên trong với bên ngoài. Thẩm Kỳ Nhiên đứng ở cửa thở dài một hơi, không nhịn được cười phá lên. Cậu xoay người, vừa đi về phòng ngủ, thình lình đối diện với một đôi mắt lạnh băng u tối. Nụ cười trên mặt cậu lập tức cứng đờ.

“À…” Thẩm Kỳ Nhiên suýt nữa quên mất “Thiệu Hành trước tái sinh” vẫn còn ở đây. Đối phương nãy giờ vẫn im lặng ở góc phòng, đương nhiên cũng không được Thiệu Hành “chăm sóc đặc biệt”. Bây giờ trong phòng ngủ chỉ còn hai người họ, áp lực âm u lạnh lẽo từ người đàn ông khiến Thẩm Kỳ Nhiên vô cùng khó chịu. Cậu cố gắng

hòa giải: “Ách, anh không đi tắm sao?”

Biểu cảm của “Thiệu Hành” trước sau vẫn lạnh như băng, ánh mắt nhìn cậu như đang nhìn một kẻ ngốc: “Cái phòng tắm keo kiệt chật hẹp đó, ngươi nghĩ có thể nhét bao nhiêu người vào?”

“Hơn nữa ta cũng không có hứng thú tham gia cái trò khôi hài nhàm chán đó.” “Thiệu Hành” hừ lạnh một tiếng. Hắn dừng một chút, hung dữ nói,

“Nói cho cùng, đây đều là lỗi của ngươi.”

“Hả?”

“Nếu không có ngươi, bọn chúng đâu đến nỗi ồn ào như vậy, đúng là không ra thể thống gì.” Giọng điệu người đàn ông tràn đầy phẫn hận: “Ngươi chính là một họa thủy, khuấy đảo khiến ai cũng tâm thần không yên.”

Thẩm Kỳ Nhiên thoáng hoảng hốt: Cái cảm giác quen thuộc như bị một bà mẹ chồng cổ hủ nghiêm khắc mắng rằng “là cô dụ dỗ con trai tôi!” này là sao vậy nhỉ?

Thử nhập vai vào hình ảnh đó một chút, Thẩm Kỳ Nhiên thấy buồn cười. Thấy Thẩm Kỳ Nhiên bị răn dạy, không những không xấu hổ hay bực bội, ngược lại còn nở một nụ cười khó hiểu, “Thiệu Hành” nhíu mày chặt hơn: “Ngươi cười cái gì?”

Thẩm Kỳ Nhiên nhìn hắn, đột nhiên chớp mắt: “Anh nói ‘mọi người’, cũng bao gồm cả anh sao?”

“Cái gì?”

Thẩm Kỳ Nhiên đi đến trước mặt hắn, hơi cúi người, đối diện với người đang ngồi trên xe lăn. Hiện tại là mùa hè, sau khi tắm xong, Thẩm Kỳ Nhiên bên trong mặc một chiếc q**n l*t tứ giác, bên ngoài chỉ tùy tiện khoác một chiếc áo phông cotton rộng thùng thình, vừa đủ che qua đùi. Khi cậu cúi người, vạt áo phông tung bay, để lộ một đoạn đường cong vòng ba duyên dáng và vòng eo trắng nõn.

Đồng tử của “Thiệu Hành” co rút đột ngột, theo bản năng nắm chặt tay vịn xe lăn, gân xanh trên trán gần như nổi phồng. Thẩm Kỳ Nhiên không chú ý đến phản ứng bất thường của đối phương, vẫn cười hỏi hắn.

“Anh nói em khuấy đảo khiến mọi người đều tâm thần không yên, ở đây, cũng bao gồm cả anh sao?”

Hai người ngày càng đến gần nhau, “Thiệu Hành” gần như có thể ngửi thấy mùi hương sữa tắm thoang thoảng từ người đối phương, là mùi hương thảo mộc rất dễ chịu, mang theo một vẻ ẩm ướt tươi mát, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến cảm giác thong dong bước đi trên cỏ xanh sau cơn mưa.

Nhưng hắn… đã rất lâu rồi không có trải nghiệm thong dong bước đi ngoài trời sau cơn mưa.

Không có khả năng, không có tâm trạng, cũng không có thời gian.

Suy nghĩ của người đàn ông có một thoáng hoảng hốt. Đến khi định thần lại, khoảng cách giữa hai người đã rất gần. “Thiệu Hành” có thể nhìn thấy hinh ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt nâu đồng trong suốt của Thẩm Kỳ Nhiên. Hắn vội vàng dời đi ánh mắt, nhưng lại từ cổ áo chiếc áo phông rộng mở của đối phương, nhìn thấy những dấu vết ái muội trên làn da trắng nõn bên trong.

Trong ngực đột nhiên cuộn trào một cảm xúc bất thường, khuấy đảo khiến hắn càng thêm phiền muộn, “Thiệu Hành” đột nhiên đẩy người trước mặt ra, giận dữ mắng: “Làm càn! Không biết liêm sỉ!”

Thẩm Kỳ Nhiên bị đẩy đến mức loạng choạng, lùi về sau vài bước, trực tiếp ngã ngồi xuống giường.

Cậu đích thực có ý định trêu chọc “Thiệu Hành” này một chút. Dù sao đối phương cứ lên giọng, lại châm chọc, nói móc cậu đủ kiểu, ai mà chẳng muốn phản công một chút chứ. Nhưng Thẩm Kỳ Nhiên không ngờ “Thiệu Hành” lại phản ứng dữ dội đến vậy, chỉ nói vài câu đùa mà đã tức giận đến mức này, cứ như sắp nổ tung tại chỗ vậy.

“Phòng khách bên cạnh trống đấy.” Thẩm Kỳ Nhiên chỉ ra ngoài cửa, ý tứ rõ ràng nói.

“Thiệu Hành” lập tức điều khiển xe lăn rời khỏi phòng ngủ. Vài giây sau, từ phòng bên cạnh truyền đến một tiếng đóng cửa ầm vang, đủ để thể hiện quyết tâm không muốn ở chung phòng với Thẩm Kỳ Nhiên của hắn.

Thẩm Kỳ Nhiên không khỏi tặc lưỡi, thầm nghĩ lần này mình thật sự đã đắc tội vị gia hoả này quá mức rồi. Thiệu Hành trước khi tái sinh tính tình đúng là rất lớn a.

Một lát sau, cửa phòng tắm mở ra, bốn người “náo nhiệt” một phen lại trở về phòng ngủ. Ánh mắt Thẩm Kỳ Nhiên lướt qua, trừ “Ấu tể Thiệu Hành”, hai nhóc quỷ còn lại đều héo đầu rũ tai, hiển nhiên là bị Thiệu Hành “chỉnh đốn” một trận ra trò.

Thiệu Hành liếc nhìn cánh cửa phòng khách đang đóng chặt, hỏi Thẩm Kỳ Nhiên.

“Em nói gì với anh ta?”

Những “Thiệu Hành” này cảm xúc đều thông với Thiệu Hành chính. Hắn cảm nhận được sự dao động cảm xúc kịch liệt của người kia, đương nhiên đoán được vừa rồi chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Thẩm Kỳ Nhiên vô tội buông tay: “Không có gì, chỉ là trêu chọc anh ta một chút, rồi anh ta liền tức giận.”

Cậu kể lại những gì vừa xảy ra một cách đơn giản. Sau khi nghe xong, biểu cảm của Thiệu Hành vô cùng vi diệu.

“Em nghĩ anh ta tức giận à?”

“Chứ sao nữa?” Thẩm Kỳ Nhiên bĩu môi: “ Chắc không phải là ngượng ngùng mà bỏ chạy chứ?"

Thiệu Hành nhìn chằm chằm Thẩm Kỳ Nhiên một lúc, đột nhiên cười, xoa xoa mái tóc mềm mại của đối phương.

“Em vẫn chưa đủ hiểu anh đấy.”

Thẩm Kỳ Nhiên: “?”

“Không có gì.” Thiệu Hành treo chiếc khăn lau đầu sang một bên “Cũng không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.”

Hắn đang chuẩn bị lên giường, ba bóng dáng bên cạnh hành động lại nhanh hơn hắn, lạch bạch lạch bạch tất cả đều bò lên giường, ngồi ngay ngắn thành một hàng.

Thiệu Hành: “…”

Thiệu Hành: “Mấy đứa lên làm gì?”

Ấu tể Thiệu Hành: “Ngủ.”

Tiểu Thiệu Hành: “Ngủ cùng vợ.”

Thiếu niên Thiệu Hành: “Ngủ.”

“Mấy đứa ngủ phòng khách đi.” Thiệu Hành tức giận nói “Ở đây không có chỗ cho mấy đứa đâu.”

Ba người lập tức đồng loạt nhìn về phía Thẩm Kỳ Nhiên. Thẩm Kỳ Nhiên: “…”

“ Em không dám ngủ một mình đâu.” Ấu tể Thiệu Hành khẽ nói, đôi mắt đen tròn xoe đầy vẻ ấm ức:

“Trước đây toàn là mẹ ngủ cùng em, bây giờ mẹ cũng không ở đây…”

Cậu bé nói rồi mắt rưng rưng. Thẩm Kỳ Nhiên nào chịu nổi một tiểu khả ái như vậy rơi nước mắt, lập tức dỗ dành: “Không khóc, không khóc. Lần này anh sẽ ngủ cùng em được không? Anh ngủ cùng em .”

“Cảm ơn vợ ạ.” Ấu tể Thiệu Hành lập tức nở nụ cười ngọt ngào, một đầu chui vào lòng Thẩm Kỳ

Nhiên: “Vợ thật tốt!”

“Em cũng không dám ngủ một mình.” Tiểu Thiệu Hành có khả năng bắt chước bậc nhất, cũng cố gắng nặn ra một chút nước mắt: “Em luôn phải nghe truyện cổ tích trước khi ngủ, nhưng mẹ kể chuyện không có ở đây…”

“ Cậu nghe cái quái gì truyện cổ tích.” Thiệu Hành không chút nương tay bóc mẽ “chính mình”: “Từ ba tuổi cậu đã không nghe cái thứ đó rồi, còn luôn cười nhạo chị gái đọc truyện cổ tích là quỷ ấu trĩ.”

Tiểu Thiệu Hành: “…”

Cậu bé giả vờ như không nghe thấy, chỉ mắt rưng rưng nhìn Thẩm Kỳ Nhiên, vẻ yếu ớt, vô tội và đáng thương. Thẩm Kỳ Nhiên bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, nhượng bộ: “Được rồi, tiểu Thiệu Hành em cũng ở lại, chúng ta cùng ngủ.”

Mọi người đều dồn ánh mắt vào “Thiếu niên Thiệu Hành”. Vẻ cao ngạo của soái ca lập tức vỡ tan: “Tại sao lại nhìn tôi như vậy? Các người muốn tẩy chay tôi sao? Tôi làm sai cái gì? Tại sao lại đối xử với tôi như thế? Chuyện này không công bằng!”

Thẩm Kỳ Nhiên: “…”

Thẩm Kỳ Nhiên: “Không tẩy chay đâu, em không sai, rất công bằng, ở lại đi.”

Vì thế, cả ba người đều vui vẻ ra mặt, cùng nhau vui vẻ nhìn Thiệu Hành – nhiều người như vậy ngủ chung một giường, chắc chắn phải mở rộng diện tích giường nệm. Tinh thần lực của họ không đủ để làm điều này, chỉ có thể để Thiệu Hành ra tay. Đương nhiên rồi, đây là việc tự mình sai khiến chính mình, hợp tình hợp lý, hiển nhiên như lẽ phải trời đất, họ sai khiến mà không hề có chút gánh nặng tâm lý nào.

Ấu tể Thiệu Hành: “Nhanh lên, biến to ra đi.”

Tiểu Thiệu Hành: “Nhanh lên, nhanh lên, phải làm cho giường thật rộng rãi và thoải mái nhé, cứng quá em sẽ không quen đâu.”

Thiếu niên Thiệu Hành: “Tại sao không có động tĩnh gì? Anh có phải là không được rồi không? Đã là nguyên soái mà chuyện nhỏ này cũng không làm tốt?”

Thiệu Hành: Muốn đánh người.

☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️

Lời tác giả muốn nói:

Tôi ghen với chính tôi,  Thiệu Tổng có lẽ là người thua cuộc lớn nhất rồi.
 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.