Vì có tư duy và cảm xúc chung, ý niệm của Thiệu Hành nhanh chóng truyền đến các “Thiệu Hành” đang có mặt tại đây. Họ hiểu rõ lý do “quay lại” của mình, và trừ “Thiệu Hành trước tái sinh” vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh, ba người còn lại đều vô cùng vui vẻ. Vì chịu ảnh hưởng từ cảm xúc của Thiệu Hành, họ đều rất yêu thích và không muốn rời xa Thẩm Kỳ Nhiên. Được tiếp tục ở lại đây, ở bên người mình yêu, đương nhiên là một điều đáng mừng.
“Buồn ngủ quá.” Thiệu Hành ấu tể ngáp một cái, dùng bàn tay bé xíu múp míp dụi mắt, đáng thương vô cùng kéo góc áo Thẩm Kỳ Nhiên:
“Muốn đi ngủ.”
Hiện tại đã gần 9 giờ tối, sớm hơn giờ ngủ bình thường của Thiệu Hành ấu tể. Thẩm Kỳ Nhiên lập tức xoa đầu nhóc con, bế cậu bé lên: “Được rồi, anh đưa em đi rửa mặt, đánh răng, rồi chúng ta cùng đi ngủ nhé, được không?”
Một bên, “Tiểu Thiệu Hành” tám tuổi thấy vậy, cũng lập tức học theo, đáng thương hề hề kéo góc áo Thẩm Kỳ Kỳ Nhiên: “Em cũng buồn ngủ, muốn rửa mặt, muốn cùng nhau đi ngủ.”
Kết quả, cậu bé lập tức bị Thiệu Hành mặt đơ bên cạnh dội một gáo nước lạnh: “Nói chuyện cho đàng hoàng, tám tuổi rồi còn làm nũng gì nữa?”
“Tiểu Thiệu Hành” đương nhiên không phục, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ ưỡn ngực nhỏ: “Em đâu có làm nũng, em vốn dĩ đã rất dễ thương rồi mà.”
Thiệu Hành “À” một tiếng: “Đừng tưởng anh không biết em đang nghĩ gì.”
“Tiểu Thiệu Hành” im lặng một lát,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-thanh-phu-nhan-ac-doc-cua-nguyen-soai-tan-tat/2918097/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.