“Ngươi suy nghĩ kỹ chưa?”
Hoa Tế Tửu nhíu mày nhìn về phía Giang Siêu.
Hản ta cũng không thể tin được là Giang Siêu lại đồng ý thêm tiền cược.
Tuy rằng hắn ta khá là thưởng thức Giang Siêu.
Nhưng hẳn ta lại không tin Giang Siêu sẽ có phần thằng tại cuộc so tài hôm nay.
Rốt cuộc Giang Siêu phải đối mặt với tám đại tài tử của kinh thành.
Tám đại tài tử ngâm mình trong tám nghệ nhiều năm, gần như là người đứng đầu ở tài nghệ sở trường.
Vậy nên bọn họ mới được phong là tám đại tài tử.
Giang Siêu lại kiêu ngạo mà muốn đi so tài có tiền cược với người ta, thật sự là đặt mình vào nơi nguy hiểm, bởi vì ai biết tiền cược của bọn họ là gì.
Có thể thấy rõ ràng là chuyện này có bóng dáng Trịnh An, thậm chí còn có vị kia đứng sau quạt gió thêm củi.
Trước đó hẳn ta không suy nghĩ gì nhiều mới đồng ý đi làm trọng tài. Nhưng bây giờ hắn ta đã biết mình xem như bị người ta lợi dụng.
Có nhiều người muốn thêm tiền cược, chỉ sợ là khó tránh được chuyện thêm tiền cược.
Hản ta chỉ mong Giang Siêu có thể rút lại lời mình vừa nói.
“Cảm ơn Hoa Tế Tửu nhắc nhở. Chỉ là Giang Siêu ta làm việc chưa từng suy nghĩ kỹ lại... Bọn họ muốn chơi cái gì cũng được, nhưng mà bọn họ phải chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ bị bắn ngược lại.”
Giang Siêu cười nói với Hoa Tế Tửu.
Nói đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-thu-sinh-han-mon-va-kieu-the/2196975/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.