Không cần hỏi cũng biết chắc chắn là có người để lộ tin tức Giang Siêu chơi xúc xắc giỏi.
Mà chỉ có bốn người huynh đệ đi theo mình biết Giang Siêu chơi xúc xắc giỏi. Mộ Dung Minh Hiên không phải đồ ngốc, rất nhanh là có thể đoán ra được.
Có điều, hắn ta không muốn để cho người khác thấy cảnh mình và huynh đệ xích mích với nhau. Vậy nên dù trong lòng có đau buồn và thất vọng, thì hắn ta cũng phải giả vờ không sao cả.
Hắn ta dời mắt nhìn sang Giang Siêu, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng và áy náy.
Hiển nhiên là trận đánh cuộc này đã bị Hoàng Bá Long phá hỏng rồi.
Nếu hắn ta cứ kiên trì đánh cuộc xúc xắc, mà Giang Siêu lại có biểu hiện hơn người trong việc chơi xúc xắc, thì đám nhị đại ở đây sẽ lập tức cho rằng mình bị Mộ Dung Minh Hiên lừa. Vậy nên dù hắn ta có thắng, thì sau này cũng sẽ bị những người này cô lập.
Lại nói, Hoàng Bá Long sẽ cho hắn ta cơ hội để thắng sao?
“Được thôi, ném thẻ vào bình rượu thì ném thẻ vào bình rượu, không biết ngươi muốn đánh cuộc như thế nào?” Giang Siêu võ vai Mộ Dung Minh Hiên, nhìn về phía Hoàng Bá Long, khóe môi treo ý cười nghiền ngẫm.
Thời cổ đại chỉ có vài cách đánh cuộc, ví dụ như là xúc xắc, chọi gà chọi chó, dế, hoặc là ném thẻ vào bình rượu, đương nhiên còn có mạc chược và bài cửu.
Chỉ là Hoàng Bá Long không lựa chọn mạc chược và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-thu-sinh-han-mon-va-kieu-the/2197916/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.