Vị ngoại nhân đảo mắt nhìn quanh, bất lực hỏi:
“Các người cười cái gì? Cười cái gì chứ?”
Hắn không hiểu vì sao họ cười nhạo. Sữa bò vốn là thứ ngon lành, từ nhỏ hắn đã uống.
“Chúng tôi từ bé đã uống thứ này rồi, rất bổ dưỡng, rất ngon.”
Lời vừa dứt, đám đông lại cười rộ lên. Một phụ nhân đứng khoanh tay trong đám người la lớn:
“Ối chà, bò là mẹ ngươi chắc? Ngươi uống sữa bò chứ không bú sữa mẹ à?”
Tiếng cười lại càng thêm ồn ào. Có kẻ chế nhạo:
“Uống sữa nên tóc mới vàng chóe thế kia hả? Hahaha...”
Tuy không hiểu hết lời họ nói, nhưng nhìn ánh mắt giễu cợt xung quanh, người ngoại quốc vẫn biết đó là lời ác ý. Hắn tức tối, còn chưa kịp mở miệng, thì chủ tiệm vừa đuổi hắn ra lại gắt gỏng:
“Cút đi! Ở đây chúng ta không uống sữa bò.”
Sắc mặt hắn tái nhợt. Hắn cần tiền gấp để đi tìm gia quyến, nhưng giữa tiếng cười châm chọc, hắn chỉ đành gượng gạo ôm lấy đôi bê con rời đi.
Chờ hắn đi xa, Tiểu Quả mới vội bước theo sau, gọi khẽ:
“Này, chờ một chút.”
Người ngoại nhân dừng lại, thấy một phụ nữ gầy yếu chạy tới, ánh mắt hắn lộ vẻ nghi hoặc.
“Này, mấy con bê này... bao nhiêu tiền?” – Tiểu Quả hỏi thẳng.
Trong thoáng chốc, gương mặt hắn sáng rỡ. “Cô muốn mua bê thật sao?” – lời nói ngắc ngứ, giọng lơ lớ, nghe rất buồn cười.
Tiểu Quả cố nén cười, khẽ gật đầu.
“Một lượng bạc thôi...” – hắn nói dè dặt, lại sợ nàng chê đắt. Liền vội vàng nói thêm – “Sữa bò tốt lắm, bổ dưỡng lắm.”
Tiểu Quả nghe giọng ngọng ngịu của người đàn ông, chỉ hiểu loáng thoáng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Một lượng bạc đổi lấy bò sữa, quả là món hời. Hiện tại mua một con bò cày cũng phải hai lượng bạc, huống hồ đây còn là bò sữa. Chờ chúng trưởng thành, nàng có thể làm đủ loại sản phẩm từ sữa, vừa ăn vừa bán, thêm một nguồn thu nhập.
Nói xong, nàng liền ngắm kĩ, thấy vị ngoại nhân này tuy cao lớn, nhưng còn rất trẻ, ánh mắt non nớt. Hẳn hắn gặp cảnh ngặt nghèo nên mới bán rẻ. Trong lòng nàng dấy lên chút áy náy, như thể mình đang lợi dụng người ta.
Hắn thì mừng khôn xiết, cầm bạc mà nước mắt lưng tròng, liên tục líu ríu cảm ơn bằng thứ tiếng Hán bập bõm. Thấy hắn đói khát, Tiểu Quả còn dúi thêm hai đồng tiền đồng cuối cùng, bảo hắn đi mua cái bánh bao ăn lót dạ. Rồi nàng nhanh chóng dắt bò đi, không dám ngoái lại.
Ra tới cổng chợ, người đánh xe suýt từ chối cho nàng lên. Hai con bò chiếm chỗ, lại bẩn thỉu, ông ta chưa từng chở bò bao giờ.
Đúng lúc ấy, Dương thị trở lại. Nghe đôi bên tranh cãi, bà liền móc tiền ra, trả thêm như thể mua vé cho hai người nữa, coi như vé cho bò. Lái xe thấy bạc mới miễn cưỡng đồng ý, dặn dò Tiểu Quả phải giữ chặt, kẻo chúng làm bẩn xe.
Tiểu Quả đành cắn răng gật đầu.
Trên xe, nàng và Dương thị kể cho nhau nghe những thứ đã mua. Dương thị sắm đủ quần áo, lương thực; còn Tiểu Quả chỉ có vài túi hạt giống và hai con bê gầy nhom.
“Có cần ta dắt giúp một con không?” – Dương thị ngó nàng, thấy vất vả quá liền đề nghị.
“Không sao, ta khỏe lắm.” – Tiểu Quả còn giơ bắp tay làm bộ.
Kỳ thực, hai con bê tuy là bò sữa, nhưng mới cai sữa, xương to mà người gầy trơ. Nàng thầm hạ quyết tâm: nhất định phải vỗ béo chúng, bằng không thì nàng còn mặt mũi nào tự xưng đầu bếp.
Xe về tới thôn, xuống xe, cả hai dìu dắt nhau về. Chính xác hơn thì, Dương thị đi thong dong, còn Tiểu Quả thì lết từng bước như rùa, hết kéo lại đẩy.
Lũ bê lạ chỗ, vừa đi vừa kháng cự. Nàng phải vừa dụ cỏ, vừa dùng sức mà xua, chúng mới chịu tiến lên.
Từ xa, trước cửa nhà Dương thị, Tiểu Quả đã thấy ba đứa nhỏ: Tráng Tráng, Tiểu Hoa và Tiểu Hổ đang chơi đùa.
Vừa trông thấy mẹ, Tráng Tráng quăng cây gậy chạy bổ tới, định nhào vào lòng nàng. Nhưng Tiểu Quả và Dương thị vội ngăn lại. Lũ bò đang căng thẳng, nếu nó giật mình nhảy chổm, chẳng may va phải thì nguy.
Tiểu Hoa và Tiểu Hổ cũng ùa tới, ríu rít kể:
“Bọn con đang chơi trong nhà, nhưng Tráng Tráng nhất định đòi ra cổng đợi mẹ.”
“Đúng đó, nó còn hỏi không biết bao nhiêu lần sao mẹ chưa về.” – Tiểu Hổ thêm lời.
Tiểu Quả nghe xong, nhìn con trai xấu hổ gãi đầu, không nhịn được cười. Thằng bé này đúng là bám mẹ không rời.
“Ơ, cái gì thế kia? Con chó to à?” – Tiểu Hổ kêu lên, chỉ tay vào đôi bê.
Ba đứa trẻ tức thì xúm lại, vây quanh ngó nghiêng, bàn tán rì rầm.
Tiểu Hổ còn tò mò thò tay định chạm, nhưng làm con bê giật mình, nó hí lên rồi tung vó chạy tránh xa.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.