Nhìn bóng lưng các thư sinh rời đi, Lý Tuyết Trân nắm tay Tần Tĩnh Nghiễn mỉm cười nói: "Chàng xem, lời tẩu tử nói quả không sai, bây giờ khách quan đều đến vì sách của chàng rồi, chỉ trong hai ngày, hơn một trăm quyển sách đều bán hết sạch, còn có người giục chàng in thêm nữa kìa!"
Tần Tĩnh Nghiễn sờ đầu nhìn Lý Tuyết Trân cười ngây ngô: "Ta... Ta cũng không biết lại có nhiều người thích đến vậy."
Lý Tuyết Trân bật cười ôm lấy cổ cậu rồi hôn cậu một cái: "Tướng công của thiếp giỏi nhất, đừng tự ti!"
Tần Tĩnh Nghiễn cúi đầu nhìn, không tự chủ được mà mỉm cười rồi cúi đầu hôn nàng một cái, mới nói: "Ừm, đa tạ nương tử."
Tại Thường Hoa học viện, sau giờ học, nhóm người Thẩm Nham lại tụ tập lại với nhau, sôi nổi thảo luận về nội dung và cốt truyện của "Phi Sa", không lâu sau lại bắt đầu tò mò về tác giả viết "Phi Sa."
Vương Lâm Chi hỏi: "Các ngươi nói xem vị Nghiễn Thanh tiên sinh này là người như thế nào?"
Thẩm Nham nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Ta đoán người có thể viết ra câu chuyện bi tráng như vậy, chắc chắn là một lão tiên sinh!"
Những đồng môn khác cũng bàn tán rôm rả.
"Ta thấy Thẩm Nham nói đúng, vị Nghiễn Thanh tiên sinh này khi viết về chiến tranh cứ như thể đã từng trải qua vậy, chắc hẳn đã có một số kinh nghiệm về phương diện này."
Một người khác do dự nói: "Ta thấy cũng chưa chắc, trước đây Văn Điền tiên sinh viết ra những thứ rất bi thương,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2007384/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.