Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhìn bộ dạng nhỏ bé của cậu bé, chỉ đành bất lực lại buồn cười nhìn nhau.
Tần Tĩnh Trì ôm cậu bé vào lòng, cười nói: "Không quấn lấy nương nữa sao?"
Đoàn Đoàn lắc đầu: "Nương vẫn luôn ở đây, nhưng cha thì không."
Tần Tĩnh Trì nhận được ánh mắt oán trách của cậu bé thì nhướng mày: "Được được được, hôm nay cha sẽ ôm Đoàn Đoàn của chúng ta ngủ."
Ôm nhi tử vào lòng rồi lại kéo Giang Oản Oản dựa vào vai mình, hắn mới hài lòng.
Đợi đến khi Đoàn Đoàn phát ra tiếng ngáy nhỏ, Giang Oản Oản mới nhẹ giọng dặn dò: "Ra ngoài phải cẩn thận, gặp nguy hiểm thì trốn vào không gian, biết chưa?"
"Đi khoảng mười lăm ngày là sẽ về ngay, khi nào đến gần huyện Khúc Phong của chúng ta rồi, thì lấy hết hạt giống ra, sau đó tìm một tiêu cục nào đó giúp hộ tống chàng về, nếu không với nhiều thứ như vậy, một mình chàng không mang về được mà còn bị trộm để ý."
Nghe nàng lải nhải dặn dò, khóe miệng Tần Tĩnh Trì không ngừng cong lên, nghiêng đầu hôn lên môi nàng: "Ta biết, nàng nói với ta mỗi ngày, ta đều nhớ hết rồi, yên tâm."
Giang Oản Oản nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, bất lực gật đầu: "Được rồi, ra ngoài thì phải cẩn thận mọi việc."
"Ừm, được."
"Ngủ thôi."
Ngày hôm sau, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản dậy sớm, sợ Đoàn Đoàn dậy sẽ khóc lóc nên khi Đoàn Đoàn còn ngủ say, Tần Tĩnh Trì đã đeo một cái bọc lớn lên lưng rồi đi.
Khi Đoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2007382/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.