Đoàn Đoàn bị biểu cảm nhăn nhó của cậu chọc cười không ngừng: “Haha…”
Lý Tuyết Trân thấy dáng vẻ này của cậu, cười đến đau cả bụng.
Mấy người họ chơi thật lâu, Đoàn Đoàn đã ngủ thiếp đi trong lòng Tần Tĩnh Nghiễn.
Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn đang ngủ say, nhanh chóng xoa xoa tay nhỏ bé chân nhỏ, lại nhẹ nhàng xoa xoa mặt cho cậu bé, đang muốn nói gì đó thì Tần Tĩnh Trì nhanh chóng nói với Tần Tĩnh Nghiễn: "A Nghiễn, đệ bế Đoàn Đoàn vào phòng đệ nằm đi, tối nay để nó ngủ với đệ."
Tần Tĩnh Nghiễn vui vẻ gật đầu: "Được được được! Tiểu tử này, đệ bảo nó ngủ với đệ, nó còn chê đệ, chờ ngày mai nó thức dậy đoán chừng sẽ rất thú vị!"
Giang Oản Oản khựng lại một chút nhìn Tần Tĩnh Trì rồi vội vàng dời mắt đi.
Tần Tĩnh Trì thấy nàng luống cuống đi giặt khăn lau mặt cho Đoàn Đoàn, hắn nhìn theo bóng lưng nàng khóe miệng khẽ cong lên.
Tần mẫu ngồi trên ghế sô pha ngáp một cái, rồi nói: "Gần đến giờ tý rồi, chúng ta đi ngủ thôi."
Giang Oản Oản gật đầu: "Được, nương, để Tĩnh Trì và A Nghiễn đỡ ba người họ vào phòng ngủ."
Nói xong, Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn lập tức dìu ba người họ vào phòng ngủ.
Đợi mọi người đều đã ngủ, thấy Tần Tĩnh Trì đang tắm trong phòng tắm, Giang Oản Oản nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm rồi vội vàng lên lầu, nhanh chóng nằm lên giường nhắm mắt lại.
Khi Tần Tĩnh Trì bước vào, dưới ánh nến mờ ảo, hắn thấy nàng nằm nghiêng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2007395/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.