Nhìn khuôn mặt nàng ấy đỏ bừng lên trong nháy mắt, cậu khẽ cười một tiếng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng ấy rồi mới cúi đầu ăn miếng sườn trên đũa.
Lý Tuyết Trân khẽ nhéo ngón tay cúi đầu cắn môi, một lúc sau, mới ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cậu không có sức uy h.i.ế.p gì, quay đầu nhìn Giang Oản Oản bên cạnh, cũng không nói gì.
Tần Tĩnh Nghiễn cười toe toét, lại đút cho nàng ấy một miếng sườn: "Ăn nhanh đi."
Lý Tuyết Trân ngậm lấy miếng sườn trên đũa, má phồng lên nhưng mắt vẫn oán trách nhìn cậu.
Giang Oản Oản xào rau, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi vô tình nhìn thấy, khóe miệng nàng không khỏi nhếch lên, hai người yêu nhau này quả thật ngọt ngào.
"Khụ khụ khụ..."
Lý Tuyết Trân ngửi thấy mùi ớt thì bị sặc.
Giang Oản Oản nghe thấy tiếng ho của nàng ấy, vội vàng mở toang cửa sổ.
"Ta xào cay quá, hai người các ngươi ra ngoài đi."
Mùi ớt theo gió bay hết ra ngoài cửa sổ, không còn thấy cay nữa, Lý Tuyết Trân nói: “Tẩu tử, không sao, không còn ngửi thấy mùi cay nữa rồi."
Giang Oản Oản gật đầu, hai người ở trong bếp còn có thể hòa thuận chung sống, nàng cũng không miễn cưỡng nữa.
Ớt trong nồi chín, nàng đổ miếng gà đã chiên vào nồi đảo đều, đảo một lúc rồi tiếp đó nêm nếm lại, cuối cùng một đĩa gà cay thơm phức đã ra lò.
"Món này hơi cay, hai người các ngươi nếm thử xem có ăn được không?"
Hai người mỗi người ăn một miếng, nhìn Giang Oản Oản với ánh mắt sáng lấp lánh:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2007408/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.