Mà ở phía bên kia của bức tranh, những khối gỗ này được xếp vào với nhau từng tầng một.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Tần Tĩnh Trì, Giang Oản Oản vừa cười vừa giải thích: "Thứ này được gọi là trò chơi rút gỗ, chính là xếp những khối gỗ thành hình giống như trong bản vẽ, cách chơi sẽ là..." Giang Oản Oản chỉ và khối gỗ nhỏ hình vuông rồi nói tiếp: "Ném cục xúc xắc này, lấy số trên xúc xắc sắp xếp từ lớn tới nhỏ làm trình tự của mỗi người, tùy ý rút ra một khối gỗ từ bên dưới, cuối cùng ai rút ra khối gỗ làm cho đống gỗ đó sập thì sẽ là thua."
Tần Tĩnh Trì liên tục gật đầu, hắn mỉm cười nhéo mặt Giang Oản Oản nói: "Sao nàng lại có nhiều sáng kiến nhỏ như vậy? Thật sự đều rất huyền diệu!"
Giang Oản Oản mỉm cười, liếc mắt nhìn Tần Tĩnh Nghiễn phía bên ngoài màn xe, nghe thấy tiếng xe ngựa chạy qua con đường náo nhiệt, lúc này mới yên tâm mà thấp giọng nói: "Ôi trời, sao thiếp lại có thể hiểu biết như vậy chứ, trong thế giới kia trước đây của thiếp, mấy thứ này đều rất là phổ biến! Hiện giờ chỉ là mượn hoa hiến phật thôi."
Tần Tĩnh Trì nghe vây, trong lòng không khỏi cảm thán về thế giới kia của nàng.
Nghĩ như vậy, miệng hắn cũng không tự chủ được mà thốt ra: "Rốt cuộc thế giới kia là thế giới như thế nào?"
Giang Oản Oản nghe thấy lời hắn nói, không khỏi suy nghĩ sâu xa, nhẹ giọng nói: "Trước khi bị quái vật chiếm giữ, thế giới đó vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2007414/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.