Tần Tĩnh Trì bế cậu bé tiến lại gần hơn một chút, cười nói: “Con sờ đi.”
Đoàn Đoàn nhẹ nhàng vu.ốt ve, đôi mắt sáng lấp lánh: "Hi hi hi... Cha, nó thật là ngoan, Đoàn Đoàn vu.ốt ve nó, nó đều ngoan ngoãn không nhúc nhích!"
Trong lều ngắm ngựa một lúc lâu, Giang Oản Oản sờ tay Đoàn Đoàn thấy hơi lạnh, bèn nói: “Đoàn Đoàn, chúng ta vào nhà đi, ở đây lạnh quá.”
Đoàn Đoàn lại sờ con ngựa đen, luyến tiếc nói: "Ngựa nhỏ, ngày mai Đoàn Đoàn quay lại thăm ngươi nha!"
Sau đó đã ôm cổ Tần Tĩnh Trì nhỏ giọng nói: “Cha nương, chúng ta đi thôi.”
Khi ba người họ bước ra khỏi lều, Tần phụ Tần mẫu vẫn đang ngắm con ngựa đen trước mặt, con ngựa này rất đắt, nhà bình thường nuôi được con bò đã là rất tốt rồi, như thôn họ chỉ có hai ba nhà có bò.
Tần mẫu thấy Tần phụ vẫn chưa đi, không khỏi thúc giục: "Được rồi được rồi. Đi thôi, bên ngoài này lạnh quá."
Đợi tới khi hai người vào nhà thì thấy Tần Tĩnh Nghiễn đang dựa lên ghế sô pha còn cầm một trái quýt bóc vỏ, còn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản thì ôm Đoàn Đoàn ngồi quanh trước lò sưởi để sưởi ấm.
Sau khi hai tay của Đoàn Đoàn ấm lên, cậu bé lập tức kéo một tay Giang Oản Oản vào lòng mình, rồi dùng bàn tay nhỏ phủ lên để sưởi ấm: "Nương, tay của Đoàn Đoàn vô cùng ấm nha, có phải không ạ?”
Giang Oản Oản ôm cậu bé từ trong lòng Tần Tĩnh Trì tới, xoa xoa khuôn mặt nhỏ hồng hào, trắng nõn của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2007415/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.