Lý Viễn nói: "Đó đều là vì nồi lẩu các cháu làm ngon!"
Nhìn một bàn đồ ăn, hắn lại nói: "Hai cháu mau ngồi xuống ăn cùng ta đi, thịt bò này đĩa quá to, còn có tôm trượt các thứ nữa, một mình ta làm sao ăn hết được!"
Tần Tĩnh Trì cười nói: "Được, vậy bọn cháu sẽ cùng Viễn thúc ăn một chút."
Ba người pha xong nước chấm, nhìn dầu đỏ sôi lên, Giang Oản Oản nhanh chóng cho gần hết thịt bò vào.
Rất nhanh thịt bò đã đổi màu, Giang Oản Oản vội múc một thìa lớn bỏ vào bát của Lý Viễn và Tần Tĩnh Trì: "Thịt bò vừa chín, Viễn thúc mau ăn đi."
"Được, tốt."
Tiếp theo Giang Oản Oản lại múc cho mình một thìa.
Thịt bò rất to, nhưng vì rất mềm nên cũng không xảy ra tình trạng cắn không đứt, ngược lại ăn rất đã.
Ba người ăn xong lẩu, trời bên ngoài cũng tối sầm lại, tiễn Lý Viễn đi, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì dặn dò nhóm người Tần Tiểu Quang vài câu, lại dặn họ không được kể chuyện hôm nay cho Tần Tĩnh Nghiễn và Tần phụ Tần mẫu biết, rồi mới về nhà.
Trên đường, gió lạnh thấu xương thổi vù vù, chưa về đến nhà, tuyết đã bắt đầu rơi.
Giang Oản Oản xòe hai tay ra, nhìn những bông tuyết rơi vào lòng bàn tay, tuy chúng nhanh chóng tan chảy nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng phấn khích của nàng.
"Tĩnh Trì, đây là tuyết đầu mùa đấy, chàng nói xem sáng mai thức dậy, liệu có phải khắp núi đồi đều là một màu trắng xóa không? Đến lúc đó chúng ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2007419/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.