Tần Tĩnh Trì ngẩng đầu nhìn nàng một cái, rồi tiếp tục động tác trên tay, đặt bàn chân trắng nõn của nàng vào trong nước nóng ngâm, sau đó lại lau chân cho Đoàn Đoàn. Giang Oản Oản nhìn hắn bận rộn, trong mắt tràn đầy ý cười hạnh phúc.
Tần Tĩnh Trì nhìn thấy nàng mỉm cười, liền tò mò véo má nàng: "Cười gì thế?"
Giang Oản Oản nhìn nụ cười rạng rỡ của hắn, ngẩn người một lúc mới lúng túng nói: "Chàng... Chàng... Không đúng, chàng vừa mới dùng tay lau chân cho Đoàn Đoàn, sao chàng lại véo mặt thiếp!"
Tần Tĩnh Trì cười và véo má nàng thêm lần nữa: "Nhi tử của chúng ta cả ngày không đi lại gì, không bẩn cũng không hôi."
"Cẩn thận ngày mai ta nói với nhi tử, nàng chê con bẩn."
Giang Oản Oản trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn khom người xuống, liền bĩu môi, véo tai hắn dọa nạt: "Chàng dám! Huống hồ Đoàn Đoàn sẽ không tin đâu, nó thích nhất nương như thiếp này."
Bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, lại tiếp tục nói: "Chàng không nhớ sao? Lần trước tiểu gia hỏa mang khô thịt bò đã giấu ra chia cho thiếp ăn, lại không chia cho chàng!"
Tần Tĩnh Trì nghe lời nàng nói, giả vờ tức giận nói: "Nàng không nói ta còn không nhớ, tiểu tử này càng ngày càng không coi ta ra gì, đồ ngon chỉ biết chia cho nàng, lại không chia cho ta."
Giang Oản Oản nở nụ cười đắc ý: "Đó là đương nhiên, đồ ăn ngon của nó đều là thiếp làm, dĩ nhiên phải lấy lòng thiếp cho tốt, như vậy mới có thể phát triển bền vững chứ."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2007470/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.