🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tần Tĩnh Trì ngẩng đầu nhìn nàng một cái, rồi tiếp tục động tác trên tay, đặt bàn chân trắng nõn của nàng vào trong nước nóng ngâm, sau đó lại lau chân cho Đoàn Đoàn. Giang Oản Oản nhìn hắn bận rộn, trong mắt tràn đầy ý cười hạnh phúc.

Tần Tĩnh Trì nhìn thấy nàng mỉm cười, liền tò mò véo má nàng: "Cười gì thế?"

Giang Oản Oản nhìn nụ cười rạng rỡ của hắn, ngẩn người một lúc mới lúng túng nói: "Chàng... Chàng... Không đúng, chàng vừa mới dùng tay lau chân cho Đoàn Đoàn, sao chàng lại véo mặt thiếp!"

Tần Tĩnh Trì cười và véo má nàng thêm lần nữa: "Nhi tử của chúng ta cả ngày không đi lại gì, không bẩn cũng không hôi."

"Cẩn thận ngày mai ta nói với nhi tử, nàng chê con bẩn."

Giang Oản Oản trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn khom người xuống, liền bĩu môi, véo tai hắn dọa nạt: "Chàng dám! Huống hồ Đoàn Đoàn sẽ không tin đâu, nó thích nhất nương như thiếp này."

Bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, lại tiếp tục nói: "Chàng không nhớ sao? Lần trước tiểu gia hỏa mang khô thịt bò đã giấu ra chia cho thiếp ăn, lại không chia cho chàng!"

Tần Tĩnh Trì nghe lời nàng nói, giả vờ tức giận nói: "Nàng không nói ta còn không nhớ, tiểu tử này càng ngày càng không coi ta ra gì, đồ ngon chỉ biết chia cho nàng, lại không chia cho ta."

Giang Oản Oản nở nụ cười đắc ý: "Đó là đương nhiên, đồ ăn ngon của nó đều là thiếp làm, dĩ nhiên phải lấy lòng thiếp cho tốt, như vậy mới có thể phát triển bền vững chứ."

 

Tần Tĩnh trì tuy không hiểu "phát triển bền vững" là gì nhưng cũng đoán được đại khái ý nghĩa, chỉ đành bất lực khẽ cười.

Hai người đang nói chuyện, không biết rằng tiếng xì xào của họ đã đánh thức Đoàn Đoàn trên giường.

Đoàn Đoàn ngồi dậy trên giường một cách mơ màng, gãi cái bụng trắng nõn, ngây ngốc nhìn họ.

Mãi một lúc sau, cậu bé mới ngáp một cái, cất tiếng mềm mại: "Cha ơi! Nương ơi!"

Nghe thấy tiếng Đoàn Đoàn, hai người đồng loạt quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt to tròn ngơ ngác của cậu bé.

Hai người mỉm cười nhìn nhau, Giang Oản Oản bất lực vỗ nhẹ vào Tần Tĩnh Trì: "Chàng xem, chàng làm nhi tử tỉnh giấc rồi!"

 

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nghĩ, rõ ràng tiếng thê tử mình lớn hơn nhưng hắn cũng không cãi lại, cúi đầu bắt chân nàng lau khô rồi ôm lấy nàng, đặt ở bên cạnh Đoàn Đoàn.

"Nàng ở cùng Đoàn Đoàn đi, ta đi tắm rửa rồi vào."

Đoàn Đoàn thấy nương lên giường, liền dùng tay chân bò vào lòng nàng, mềm mại nũng nịu: "Nương!"

Giang Oản Oản kê gối sau lưng, dựa vào đầu giường, vén chăn cho đứa nhỏ trong lòng, mới mở miệng hỏi: "Sao vậy?"

Đoàn Đoàn lắc đầu cười mỉm, nói: "Đoàn Đoàn chỉ muốn gọi nương thôi."

Giang Oản Oản dịu dàng khẽ cười, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu bé, yêu thích không buông tay.

Bàn tay nhỏ bé của Đoàn Đoàn dán vào tay nàng, cười càng vui vẻ.

Cả người Tần Tĩnh Trì đầy hơi nước đi tới, vắt chiếc khăn to trên đầu cậu bé: "Con ngoan, giúp cha lau tóc đi.”

Đoàn Đoàn chìm trong bóng tối, vội vàng kéo khăn vải xuống, bĩu môi trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó lại ngoan ngoãn ôm khăn vải nhích đến bên cạnh hắn.

Giang Oản Oản vươn tay muốn nhận lấy khăn vải từ trong lòng Đoàn Đoàn: "Hay là để thiếp đi.”

"Không cần, Đoàn Đoàn tùy tiện lau là được, ta xoa thắt lưng cho nàng."

Nói xong Tần Tĩnh Trì ôm nàng lên để nàng nằm sấp trên giường, xoa bàn tay rồi bắt đầu xoa thắt lưng cho nàng.

Tần Tĩnh Trì phân tâm nhìn Đoàn Đoàn ngồi bên cạnh mình, vội vàng nhấc tấm chăn dày thật dài bên giường lên, ôm Đoàn Đoàn vào trong lòng, quấn cho cậu bé một vòng mới thả cậu bé ra sau lưng, để cậu bé tiếp tục lau tóc cho mình.

Đoàn Đoàn kéo tấm chăn dày trên người mình, nhíu mày: "Cha, tay Đoàn Đoàn không duỗi thẳng được nữa!”

Tần Tĩnh Trì vuốt mái tóc mềm mại của cậu bé một chút, nói: "Không được, sinh bệnh thì làm sao bây giờ? Con cứ tùy tiện lau đuôi tóc cho bớt nước là được, lát nữa làm xong cho nương con, cha lại tự mình lau.”

Đoàn Đoàn gật đầu: "Được rồi.”

Nhưng vẫn cố gắng vươn bàn tay nhỏ bé nghiêm túc lau tóc.

Sau khi lau một lúc, cậu bé dừng lại và thở hổn hển.

Giang Oản Oản nghe tiểu tử th.ở d.ốc, liền ngừng động tác xoa thắt lưng của Tần Tĩnh Trì: "Được rồi được rồi, chàng mau tự mình lau tóc đi, Đoàn Đoàn chúng ta đã mệt rồi.”

Tần Tĩnh Trì nhìn thoáng qua tiểu tử hơi th.ở d.ốc, cũng không kiên trì.

“Đoàn Đoàn!”

Đoàn Đoàn nghe thấy tiếng nàng gọi cậu bé, cái đầu nhỏ chui ra từ eo Tần Tĩnh Trì, chớp đôi mắt to tò mò hỏi: "Nương?”

Giang Oản Oản ngoắc ngoắc ngón tay với cậu bé: "Mau đến trong lòng nương, để cho cha con tự mình lau tóc đi.”

Tiểu tử kia nghe xong liền dùng cả tay lẫn chân bò về phía trước, bởi vì trên người được bọc quá dày nên bò một chút liền dừng lại, cậu bé suy nghĩ một chút rồi trực tiếp lăn qua.

Giang Oản Oản nhanh tay lẹ mắt ôm lấy bánh bao nhỏ vào trong lòng mình, nhanh chóng lột tấm chăn trên người cho cậu bé, nhét vào trong chăn ấm áp.

Đoàn Đoàn nằm trong chăn, cười khanh khách: "Nương ơi, thật thoải mái nha!”

Giang Oản Oản nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của cậu bé: "Mau ngủ đi.”

Đoàn Đoàn gật đầu: "Ừ!" Sau đó liền nghe lời nhắm hai mắt lại.

Tần Tĩnh Trì ở một bên đã lau tóc đến bảy tám phần, thấy tiểu tử kia nhắm mắt lại, cho rằng cậu bé đã ngủ thiếp đi vì thế lên giường rón rén ôm Đoàn Đoàn định đặt cậu bé vào tận cùng giường.

Kết quả vừa muốn buông xuống, chỉ thấy Đoàn Đoàn chớp đôi mắt to tò mò nhìn hắn, lông mi giống như cây quạt nhỏ, dưới ánh sáng tạo nên một mảng bóng đen dưới mắt.

Nhưng Tần Tĩnh Trì cũng không chú ý tới nhi tử nhà mình, hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, mặt đối mặt nhìn nhau.

Giang Oản Oản thấy Tần Tĩnh Trì duy trì một động tác, không nhúc nhích, tò mò nghiêng đầu thì nhìn thấy cảnh này.

Chỉ thấy nàng che miệng cười ra tiếng: "Haha…”

Đoàn Đoàn nhìn nương đang cười ở một bên, lại nhìn bức tường trụi lủi ở bên kia, lúc này cậu mới kịp phản ứng, tức giận bĩu môi: "Cha xấu xa, tại sao phải ôm Đoàn Đoàn vào bên trong cạnh tường?"

Sau đó lại tiếp tục uất ức nói thầm: "Đoàn Đoàn muốn ngủ ở giữa cha và nương, ở giữa có thể kề bên nương, cũng có thể kề bên cha!"

Tần Tĩnh Trì nhìn vào mắt cậu bé thấy Đoàn Đoàn tuổi thân rơm rớm nước mắt, lập tức ôm trở về nhét vào trong chăn giữa họ, giải thích: "Ừ… Cha ôm Đoàn Đoàn qua nằm một lát, chờ cho nương con xoa bóp thắt lưng sẽ ôm trở về.”

Không biết nhớ tới cái gì, Đoàn Đoàn lập tức nghi ngờ nhìn nàng, lên án: "Hừ, cha gạt người!"

Đoàn Đoàn nhớ rõ có mấy lần buổi sáng tỉnh lại, đều ở tận cùng bên trong!

Sau đó cậu bé trừng lớn hai mắt: "Có phải cha thường ôm Đoàn Đoàn vào trong không?"

Đột nhiên thấy Giang Oản Oản vẫn cười, liền hỏi: "Nương, người nói có phải hay không ạ?

Giang Oản Oản ngừng cười, nhìn Tần Tĩnh Trì một chút, nghĩ đến thắt lưng đau nhức của mình, xấu xa nói: "Nương cũng không biết, có thể là ngày nào cha con cũng làm như vậy.”

Tần Tĩnh Trì nghe xong uất ức lại bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, thấy bánh bao nhỏ càng thêm ấm ức, hắn vội vàng giải thích: "Bảo bối, con đừng nghe nương con, cha không có!”

Hừ!

Tiểu tử bịt lỗ tai chui vào trong lòng Giang Oản Oản, ôm eo của nàng, mềm mại nói: "Nương, người ôm Đoàn Đoàn ngủ! Phải ôm mãi nha! Bằng không Đoàn Đoàn lại bị cha xấu xa ôm đi!”

Giang Oản Oản ôm cậu bé vào trong lòng, vuốt đầu cậu bé, đắc ý nhìn thoáng qua Tần Tĩnh Trì mới trả lời: "Ừ, nương biết rồi, sẽ không để cha xấu xa ôm con đi.”

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nhìn hai con một lớn một nhỏ nghịch ngợm nhà mình, lắc đầu, nằm vào trong chăn, ôm hai người vào trong lòng.

Sau lưng Đoàn Đoàn dán lên lồng n.g.ự.c nóng hổi của cha cậu bé, thoải mái híp mắt nhưng vẫn kiêu ngạo bĩu môi kêu lên một tiếng: "Hừ!"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.