Tô Hà khẽ cau mày khi thấy cảnh này, bà ấy lại quan sát nữ nhi mình, thấy khóe miệng nữ nhi không ngừng nhếch lên khiến Tô Hà lo lắng nhất thời không biết phải làm như thế nào.
Lý Tuyết Trân cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, nàng ấy nhìn Tần Tĩnh Nghiễn một lúc, vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt của Tô Hà, ánh mắt hoảng sợ, căng thẳng cụp mắt xuống, lông mi chớp chớp liên tục.
Tô Hà nhìn cảnh tượng này thì còn gì mà không hiểu nữa chứ, nữ nhi nhà bà ấy đã nhìn trúng... Thiếu niên đó...
Cho đến khi mọi người ăn xong Tô Hà vẫn còn có chút mất hồn.
Ăn uống no say thì sắc trời cũng dần tối, một nhà Lý Viễn cũng nên trở về. Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn đi chuyển rượu nho còn Đoàn Đoàn lưu luyến không thôi mà nắm tay Tô Hà và Lý Tuyết Trân: "Tiểu di, nãi nãi, khi nào thì mọi người mới quay lại chơi với Đoàn Đoàn?"
Tô Hà ôm nó rồi hôn một cái thật mạnh: “Đợi khi nào Đoàn Đoàn nhớ Tô nãi nãi thì chúng ta sẽ đến thăm Đoàn Đoàn.”
Đoàn Đoàn nhẹ nhàng nói lời ngọt ngào: “Nhưng mọi người còn chưa đi mà Đoàn Đoàn đã bắt đầu nhớ rồi.”
Giang Oản Oản và Lý Tuyết Trân đứng cùng một chỗ, nghe mấy lời tiểu nhi tử của cậu bé liền nói: "Tiểu tử này dính người quá, lần trước Viễn thúc tới cũng như này, ngoài miệng nó nói không nỡ kết quả thúc ấy vừa mới đi mà tiểu tử này đã cùng những đứa trẻ khác trong thôn chơi vui
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2007529/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.