Đến buổi trưa, trong thùng gỗ to chỉ còn lại khoảng mười phần.
Mà lúc này, cuối cùng bên Thường Hoa học viện đã được tan học, các thư sinh hôm qua chưa mua được khoai tây vội vàng thu dọn sách vở, bắt cặp với nhau rồi bước nhanh tới quầy hàng của nhà Giang Oản Oản.
Đến nơi, khi biết được chỉ còn lại mười phần khoai tây, đám người bắt đầu than thở:
“Lão bản à! Sao các ngươi không làm nhiều hơn vậy vậy?”
“Đúng thế lão bản à! Chiều hôm qua chúng ta tan học thì các ngươi đã đi mất, sao hôm nay mới đến trưa mà đã bán hết vậy chứ?”
Còn có người chưa từ bỏ ý định, cậu ta hy vọng hỏi: “Thật sự chỉ còn lại mười phần sao?”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, cậu ta oán giận nói: “Ít như vậy thì chúng ta chia kiểu gì đây? Hôm qua đã không mua được rồi, vậy mà hôm nay cũng không còn!”
Đoàn Đoàn thấy bọn họ to giọng thì sợ tới mức trốn đằng sau lưng cha mình, sau đó cậu bé thò đầu ra nhìn lén giữa cánh tay cha.
Còn Giang Oản Oản đang sốt ruột muốn giải thích nhưng bọn họ thi nhau nói nên nàng hoàn toàn không có cơ hội để lên tiếng, Tần Tĩnh Trì nhìn nàng một cái, sau đó hắn nghiêm túc nhìn mọi người rồi nói: “Các ngươi đừng nóng vội! Bình tĩnh một chút!”
Đến khi mọi người đã yên lặng, Giang Oản Oản mới từ tốn nói: “Mong mọi người lượng thứ, chúng ta cũng không còn cách nào nữa, thật sự chỉ còn lại mười phần.”
Sau một hồi suy nghĩ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2007583/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.