Tần Tĩnh Trì điều chỉnh vị trí một chút, tới gần hai mẫu tử, ôm họ vào trong lòng.
Giang Oản Oản gối đầu lên cánh tay hắn, trái tim đập thình thịch, nàng nằm cứng ngắc, có chút căng thẳng ngủ không được.
Một lát sau, cảm giác được đôi môi lành lạnh của Tần Tĩnh Trì rơi xuống trán mình, nàng khiếp sợ ngẩng đầu, Tần Tĩnh Trì lại che đi ánh mắt nàng, ấn đầu của nàng vào trong n.g.ự.c mình, ho nhẹ một tiếng: "Mau… Mau ngủ đi!"
Giang Oản Oản cảm giác được hắn cũng hơi căng thẳng, không hiểu sao lại thả lỏng, khẽ cười một tiếng, thì ra hắn cũng biết căng thẳng đấy…
"Được, ngươi cũng vậy, ngày mai còn phải bận rộn đấy."
Ngày hôm sau, Tần Tĩnh Nghiễn đã tới đây từ sáng sớm, hôm nay cậu cùng với đại ca đi lên núi tìm vật liệu gỗ làm bàn.
Buổi sáng Giang Oản Oản đã nấu cháo đơn giản, hai huynh đệ ăn xong lập tức lên núi, có thể phải ở trên núi tìm một ngày.
Tần Tĩnh Trì cảm thấy án thư kia tinh xảo như vậy, khẳng định không thể dùng gỗ bình thường, hắn tính tìm nhiều một chút.
"Có thể gần tối chúng ta mới trở về, giữa trưa nàng đừng nấu cơm chờ chúng ta."
Giang Oản Oản lo lắng nói: "Vậy hai người các ngươi đợi ta một chút, ta làm điểm tâm cho các ngươi mang theo ăn."
Cuối cùng hai huynh đệ mỗi người cầm theo vài bao thức ăn lên núi, đồ ăn trong bao không bỏ dầu, cho dù ăn lạnh cũng sẽ không bị tiêu chảy.
Giữa trưa, Giang Oản Oản đã nấu cho Đoàn Đoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2007595/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.