Hơn nữa nói là hầm đến khi mềm thì nó rất dễ rớt ra khỏi xương, Đoàn Đoàn ăn cũng vô cùng tiện lợi.
Giang Oản Oản lấy chén nhỏ của Đoàn Đoàn qua: "Đoàn Đoàn, nương múc khoai tây và nước súp cho con, trộn với cơm ăn đi!"
Quai hàm Đoàn Đoàn phình lên, đang cố gắng nhai xương sườn, cũng chưa kịp nói chuyện nhưng mà vẫn gật đầu với nương của cậu bé một cái.
Trộn cơm cho Đoàn Đoàn xong, nàng lại lấy bát của Tần Tĩnh Trì qua: "Tĩnh Trì, ta cũng trộn cho ngươi một chút!"
Nghĩ nghĩ, Tần Tĩnh Trì làm bộ như vô tình nói: "Ừ! Được! Cám ơn nương tử!"
Giang Oản Oản nghe nói như thế, nàng run lên, thiếu chút nữa đã làm rơi bát, tim đập thình thịch, nàng vội vội vàng vàng trộn xong cơm đưa cho Tần Tĩnh Trì, lắp bắp nói: "Được… Được rồi!"
Sau đó cúi đầu chậm rãi múc cơm, cũng không dám nhìn Tần Tĩnh Trì tiếp nữa.
Một nhà ba người ăn chưa được bao lâu, chợt nghe từ trong phòng truyền đến âm thanh lạ, Tần Tĩnh Trì cùng Giang Oản Oản nghi hoặc liếc nhìn nhau, sau đó buông bát đứng dậy đi mở cửa.
Tần Tĩnh Trì mở của ra, nhưng không nhìn thấy ai tới cả, hắn đang muốn đóng cửa, liền cảm giác góc áo của mình bị kéo, hắn chậm rãi cúi đầu, mới thấy một nhóc con đứng trước cửa nhà mình.
Hắn nhìn thấy nhóc con này thì cười khổ, đoán chắc là mùi đồ ăn nhà mình bay qua tới cách vách, cho nên thằng bé men theo mùi hương mà đến đây.
"Tiểu Bảo, sao cháu lại đến nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2007597/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.